Chương 14: Muốn người phụ nữ này nhiều như vậy

Editor: Ái Tuyết

Huống chi, thiếu gia khuyết tật trong truyền thuyết này không những không tàn tật, mà quái vật xấu xí trong truyền thuyết còn rất đẹp trai, chỉ mỗi vẻ ngoài của anh, Đường Vãn Vãn cảm thấy mình có thể chọc cho Bạch Tuyết Mai và Đường Lâm Lâm tức giận một phen.

Về phần sau này, chuyện tương lại để sau đi.

Tả Diệu nhìn thấu lòng cô, lông mày hơi nhíu,: “Em đang suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì. Tôi chỉ nghĩ. Mặc kệ tôi dùng thủ đoạn gì cũng không thể thoát khỏi anh, không phải sao?” Cô bật cười.

Nói chuyện khá giỏi nhỉ?

Rõ ràng là anh không hài lòng lắm với câu trả lời của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, một ngọn lửa nào đó trong cơ thể anh bắt đầu hoạt động, những nhân tố xấu ngo ngoe rục rịch trong cơ thể anh, tần suất hơi thở của anh ngày càng tăng.

Anh chưa bao giờ muốn một người phụ nữ nhiều đến thế.

Trong trí nhớ của anh, anh nhớ, sau khi mẹ anh qua đời, đột nhiên có rất nhiều người phụ nữ vây quanh cha anh, những người phụ nữ đó thậm chí còn khỏa thân nằm trên giường chờ cha anh đi qua.

Tả Diệu cho rằng phụ nữ là thứ bẩn thỉu nên anh tuyên bố mình tàn tật và xấu xí để tìm một người phụ nữ không nói yêu anh vì ngoại hình hay tiền bạc.

Xã hội rất thực tế, phụ nữ ai cũng mong gả cho người đẹp trai nhiều tiền để làm vợ, có cơm ăn áo mặc thật tốt. Nhiều phụ nữ sẽ làm theo bất cứ điều gì đàn ông nói, chỉ cần làm hài lòng anh ta.

Một người phụ nữ ngốc nghếch sẽ cho rằng chỉ cần chiếm được trái tim của người đàn ông và sống vì người đàn ông thì cô ấy có thể đạt được điều mình muốn. Trong khi một người phụ nữ thông minh sẽ nỗ lực vì bản thân, có sự nghiệp riêng và khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn.

Chỉ khi bạn đủ tốt, bạn mới có thể xứng đáng với người xuất sắc mà bạn sẽ gặp trong tương lai.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Vãn Vãn chính là người thuộc vế sau.

Nhưng cô đã phạm sai lầm, cũng đã hiểu sai, cô vừa ra nước ngoài du học, chỉ sau một tháng, bạn trai cô đã cặp kè cùng mẹ kế.

Tình yêu đích thực có thể đứng vững trước mọi thử thách của thời gian.

Người ta thường nói, đường dài mới có thể thấy sức ngựa, còn lòng người có thể nhìn thấy theo thời gian.

Cô thật sự nhìn rõ nội tâm của Tiêu Hạo Tuấn, nhìn rõ nội tâm của mẹ kế và em gái, cô hận cả gia đình đó.

Thật lâu sau...

Đè trên người cô, Tả Diệu dùng giọng bình tĩnh thì thầm: "Hừ... Em bây giờ không những không trốn thoát được, mà cả đời em cũng sẽ không bao giờ trốn thoát được."

Mùi rượu trên người anh hòa lẫn với mùi hoa hồng trong phòng, cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Đúng vậy, Tả Diệu có vẻ say, nhưng mỗi lời anh nói đều rất có lý.

Suốt đời không thể trốn được sao?

Cô không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

"Anh say rồi, tôi đi lấy cho anh cốc nước mật ong." Cô lẩm bẩm rồi đứng dậy rời đi.

Anh kéo cô, ôm cô vào lòng, nói: “Đừng rời đi… ở lại với tôi.”

Nói xong, anh bắt đầu hôn lên mặt, mũi, xương quai xanh của cô, hai tay vô thức đặt lên cơ thể cô. Di chuyển tự do.

Cô không chống cự, đón ý hùa theo anh, giúp anh dễ dàng hơn.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô một cách nghiêm túc như vậy...

Chẳng trách Tiêu Hạo Tuấn lại ở cùng mẹ kế, Đường Vãn Vãn đã nhìn thấy Bạch Tuyết Mai dâʍ đãиɠ như thế nào. Cô không hối hận vì đã không trao cho Tiêu Hạo Tuấn lần đầu tiên, nếu trao cho anh ta, cô nhất định sẽ hối hận.

Sau khi xong việc, cô nhìn anh ngủ say trong lòng mình như một đứa trẻ, anh an tĩnh như vậy, trái tim cô cũng dần dần an tĩnh.

Một đêm không ngủ.

Rõ ràng ban đêm cô rất đói, nhưng cô chọn cách chịu đựng để không đánh thức anh.

Khi Tả Diệu tỉnh dậy vào buổi sáng, anh vẫn dùng một tay nắm một bên ngực cô.