Chương 13: Muốn lạc mềm buộc chặt sao?

Editor: Ái Tuyết

Tay Tiêu Hạo Tuấn đặt ở trên ngực Bạch Tuyết Mai: “Mỗi một tấc da thịt của em, đều khiến anh mê muội.” Anh cúi người xuống, hôn lên môi Bạch Tuyết Mai.

Bạch Tuyết Mai làm ra vẻ hờn dỗi đẩy anh ra: “Có quỷ mới tin anh.”

“Đời này, người anh để ý nhất, chỉ có một mình em.” Bạch Tuyết Mai cũng không biết, lời nói như vậy, anh đã từng nói với Đường Vãn Vãn.

“Lời anh nói, đều là thật sao? Hạo Tuấn.” Trong mắt bà lộ ra một tia khát vọng, tựa như cô gái nhỏ đã rất lâu rồi không được chạm vào tình yêu, khát khao có được người đàn ông yêu cô, nuông chiều cô.

“Ân. Anh thề. Anh thề.” Cánh môi hai người quyện vào nhau.

Một vòng trăng non treo trên bầu trời đêm, ban đêm tĩnh lặng không có gió, chỉ có ánh đèn trang trí trong và ngoài nhà cho ban đêm tĩnh mịch.

Đường Vãn Vãn cúp điện thoại, gục đầu nhỏ xuống.

“Ai điện thoại?”

“Em gái tôi.”

Anh tò mò hỏi,: “Em gái? Mệt em còn xem cô ta là em gái. Đường Vãn Vãn, em nói xem, em là thật sự ngu ngốc hay là giả ngu? Mẹ kế cùng em gái đều đã đem em đi bán, em còn xem bọn họ trở là người nhà của em?”

Anh nói không sai, Bạch Tuyết Mai không xem cô là con gái, Đường Lâm Lâm càng là không xem cô là chị gái! Từ nhỏ đến lớn, Đường Lâm Lâm mỗi khi cần trợ giúp đều sẽ tìm Đường Vãn Vãn, xem Đường Vãn Vãn là một người sai vặt, thậm chí còn là một cái công cụ, thời điểm cần sẽ dùng đến, không cần thì ném đi.

Lúc thấy Đường Vãn Vãn sống không tốt, cô ta sẽ vui sướиɠ khi người gặp họa.

Đường Vãn Vãn sớm đã thành thói quen.

Kể từ khi Tiêu Hạo Tuấn lựa chọn mẹ kế cô, thế giới Đường Vãn Vãn chỉ còn một mình cô.

Mọi người, đều không còn là người thân nữa. Mọi người, đều là kẻ phản bội.

Nếu phải nói trong lòng cô vẫn còn một chỗ yên bình, thì đó chính là ký ức mà Trần Minh để lại cho cô.

“Kỳ thật với tôi mà nói, anh cùng bọn họ cũng không có gì khác nhau.” Đường Vãn Vãn bĩu môi, trầm giọng trả lời.

Tả Diệu vừa nghe, tức khắc nổi trận lôi đình.

Cô sao có thể đem anh đánh đồng cùng những người nhà ghê tởm kia của cô chứ?

Nếu không phải trong ngần ấy năm, anh đều không có cảm giác với phụ nữ. Nếu không phải có cuộc gặp gỡ ở sân bay Heathrow, Tả Diệu cũng sẽ không cảm thấy có hứng thú với phụ nữ. Anh dùng hết mọi thủ đoạn, để có được người phụ nữ mà mình muốn, nhưng cô gái này lại không dễ đối phó như trong tưởng tượng của anh.

Anh phát hiện, mình chỉ muốn chiều chuộng cô, không để cô phải chịu đau khổ, nhưng Đường Vãn Vãn dường như chỉ có hận anh mà thôi.

Anh rất muốn tát cô một cái, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, anh không thể làm được, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, trong lòng em muốn nghĩ sao thì nghĩ đi. Tôi không quan tâm."

Anh cười tà ác, lật người lại đè cô xuống dưới, nhìn cô.

“Kỳ thật anh có thể để tôi đi.” Cô nhẹ nhàng mở môi, giọng nói bình tĩnh.

"Hừ... Đường Vãn Vãn, chúng ta đã thỏa thuận rồi. Chẳng lẽ em quên nhanh như vậy, hay là thích chơi trò lạc mềm buộc chặt với tôi?" Ánh sáng chiếu vào mặt anh, cô kinh ngạc phát hiện ra biểu tình trên mặt Tả Diệu còn có một chút biểu cảm khác.

Trong lòng Đường Vãn Vãn oán hận anh, mắng anh, nhưng so với những tội ác mà cô phải gánh chịu ở Đường gia, so với việc người mẹ kế trẻ tuổi của cô cặp kè với bạn trai cô. Sự oán hận của cô đối với Tả Diệu chỉ là một góc nhỏ trong tảng băng dưới đáy lòng cô mà thôi.

. . . Cô sẽ không biết rằng trong thế giới của mình, người đàn ông trước mặt chính là cơn ác mộng cả đời của cô.

Nghĩ đến cảnh Tiêu Hạo Tuấn và mẹ kế ôm nhau, Đường Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy chỉ cần mình có thể giải tỏa được cơn tức giận thì cho dù mình có bị ủy khuất đến mấy cũng đáng giá.