Editor: Ái Tuyết
Bất quá, cô vẫn trả lời: "Vẫn ổn. Các người yên tâm, tôi sẽ không chết được. Nợ nần trong nhà chưa trả hết sao?"
"Yên tâm đi. Chị à. Mẹ nói chỉ cần chị ngoan ngoãn ở Tả gia, chuyện trong nhà đều không cần chị tới quản." Đường Lâm Lâm mở loa ngoài, lời cô nói, Bạch Tuyết Mai cùng Tiêu Hạo Tuấn đều nghe được rõ ràng.
Bạch Tuyết Mai ngồi ở trong phòng khách sửa sang lại móng tay, bộ dáng rất rõ ràng, bữa tối không có Đường Vãn Vãn càng tốt hơn.
Trong lòng Tiêu Hạo Tuấn không nhiều cũng ít có chút áy náy, ngồi ở bên cạnh không rên một tiếng.
Nói trắng ra là, anh ta chỉ là đàn ông ăn cơm mềm*(kiểu núp váy phụ nữ), Bạch Tuyết Mai gả vào Đường gia, sau khi cha của Đường Vãn Vãn qua đời, toàn bộ tài sản trong nhà đều bị Bạch Tuyết Mai chộp vào trong tay, Đường gia có bao nhiêu tiền, phỏng chừng cũng chỉ có Bạch Tuyết Mai biết.
Tiêu Hạo Tuấn cùng Bạch Tuyết Mai ở bên nhau, hai bên đều có thể thỏa mãn thân thể cùng tinh thần của nhau. Mọi người đều nói, tìm một người phụ nữ có tiền có thể giúp ngươi thoát khỏi ba mươi năm phấn đấu. Tiêu Hạo Tuấn sinh ra bình thường, đứng trước hiện thực tàn khốc, cũng lựa chọn thỏa hiệp. Điểm này, dù Đường Vãn Vãn có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Đường Vãn Vãn cười lạnh một tiếng: "Hừ. Đúng vậy. Vốn dĩ đã không cần tôi lo lắng." Lúc này, so với bất luận kẻ nào cô đều rõ ràng tình cảnh của bản thân hơn.
"Chị à. Ngày mai chị sẽ cùng anh rể trở về chứ?" Đường Lâm Lâm thật cẩn thận dò hỏi.
"Cũng có thể."
"Chị. Tôi nói này. Kỳ thật thời buổi này, người lớn lên xấu cũng không có gì đáng ngại, mấu chốt là anh rể có tiền. Xã hội hiện nay, có tiền mới là vương đạo*(vua). Cho nên chị cũng đừng quá để ý ngoại hình của anh rể. Hơn nữa, chúng ta đều là người một nhà, sẽ không cười nhạo chị a."
Cửa mở, trên eo Tả Diệu chỉ vây một cái khăn tắm, Đường Vãn Vãn cầm lòng không đậu nhìn sang. Thân anh cao đại khái 1m75, đường nét thanh tú, mũi cao thẳng, lông mày nhíu chặt mang theo cao ngạo trong xương cốt. Nhìn xuống chút nữa, xương quai xanh kia, nhìn như thế nào cũng cảm thấy rất quyến rũ. Anh quả thật là người đàn ông đẹp nhất cô gặp qua trong đời.
Đường Lâm Lâm thích kết giao cùng những người gọi là phú nhị đại, nhưng những phú nhị đại đó tất nhiên là nam thần trong lòng của rất nhiều cô gái, nếu thật sự phait so sánh. Không thể nghi ngờ gì hơn nữa, người đàn ông trước mắt cô tốt hơn rất nhiều a.
Ánh mắt chạm nhau, Đường Vãn Vãn hài lòng cúi đầu, Đường Lâm Lâm, Bạch Tuyết Mai, có lẽ các người nằm mơ cũng đều không nghĩ đến, thiếu gia Tả gia không chỉ không xấu mà lớn lên còn rất anh tuấn a.
"Ân." Đường Vãn Vãn nhẹ giọng trả lời. "Nếu không có việc gì, tôi cúp máy đây." Không cần phải tiếp tục nói nữa.
"Tốt. Chị à. Ngày mai chúng ta gặp nhau."
Cúp điện thoại, Đường Lâm Lâm chờ mong xem kịch vui,: "Mẹ. Con đi tắm rửa. Ngày mai nhìn xem cô ta cùng anh rể xấu xí kia như thế nào.." Cô cười đến cực kỳ ranh mãnh.
"Tuyết Mai. Như vậy không phải quá ủy khuất cho Vãn Vãn rồi hay sao?" Tiêu Hạo Tuấn có chút đau lòng, Bạch Tuyết Mai vừa nghe, sắc mặt đại biến, tròng mắt mở to, trừng mắt nhìn Tiêu Hạo Tuấn: "Anh đang đau lòng cho cô ta sao? Hoặc là nói. Anh còn nhớ đến cô ta!"
Bị Bạch Tuyết Mai nói như vậy, Tiêu Hạo Tuấn làm gì còn dám tiếp tục nói thêm nữa, chỉ hận không thể dập đầu 18 lần cho Bạch Tuyết Mai xem, vội nói: "Sao có thể! Tuyết Mai, em phải biết là, nếu anh còn thích cô ta, thì đã không cùng em ở bên nhau. Nói như thế nào thì cũng là Vãn Vãn đem anh đưa tới nơi này mới quen biết được em. Anh cũng biết bản thân mình thật sự muốn cái gì. Cùng cô ta ở bên nhau, cô ta cái gì cũng đều không cho anh. Nhưng em thì không giống vậy......"