Editor: Ái Tuyết
Anh rất tự giác cởϊ qυầи áo, rất nhanh trên người đã trần như nhộng, Đường Vãn Vãn cũng chỉ dùng dư quang khoé mắt nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh.
"Tôi...... Tôi đã tắm xong. Anh tắm đi!" Trên mặt hiện lên vài phần ngượng ngùng bán đứng cô. Đường Vãn Vãn nhấc chân muốn rời khỏi bồn tắm, nhưng người đàn ông lười biếng nằm trong bồn tắm lại giữ lấy khăn tắm cô: "Hôm nay tôi bảo em làm những chuyện gì? Đã làm xong?"
Trí nhớ cô không kém, nhưng cái loại video đó, cô thực sự xem không nổi: "Tôi quên mất......" Cô tùy tiện qua loa lấy lệ cho qua.
Mặt anh không đổi sắc: "Nga, phải không? Vậy em còn nhớ mẹ kế và bạn trai cũ của em đã làm gì hay không? Em còn nhớ hiện tại em đã là người phụ nữ của tôi hay không?"
Đường Vãn Vãn vốn có thể chịu đựng, nhưng dây thần kinh tâm lý nào đó như bị đυ.ng phải. Mèo bệnh cũng sẽ biến thành lão hổ: "Anh thích thì cười đi. Cứ việc cười nhạo tôi đi. Tả Diệu, anh nói không sai, tôi chính là một người phụ nữ thất bại như vậy đó, ngay cả bạn trai cũng bị mẹ kế cướp đi. Có bản lĩnh thì chúng ta ly hôn đi. Gả cho anh, vốn dĩ không phải là ý muốn của tôi!" Cái mũi Đường Vãn Vãn chua xót, đẩy tay anh ra, đi ra phòng ngủ.
Sắc mặt Tả Diệu căng thẳng, anh không muốn làm tổn thương cô. Nhưng vì sao......
Các nơi trên thế giới này có nhiều mỹ nữ như vậy, anh lại cố tình coi trọng cô.
Đường Vãn Vãn, nếu em biết, là tôi cố ý ép buộc người nhà em, muốn em gả cho tôi, em sẽ nghĩ như thế nào?
Không ai có thể đoán được suy nghĩ của một số người, kể cả chính bản thân mình. Chưa kể đến cảm xúc.
Đường Vãn Vãn nằm ở trên giường, cô chợt nhớ tới Trần Minh, nếu có Trần Minh ở đây thì tốt rồi. Năm đó Đường Lâm Lâm muốn cô rời khỏi Trần Minh, cô đã rất ít liên lạc cùng Trần Minh.
Đường gia.
Một nhà Bạch Tuyết Mai đang cùng nhau ăn cơm, Đường Lâm Lâm vừa cùng bằng hữu đi hát K trở về. Cô trang điểm quyến rũ, cười hì hì hỏi Bạch Tuyết Mai,: "Mẹ. Con nhỏ đó có gọi điện thoại cho người không? Ngày mai chính là ngày thứ ba lại mặt, mẹ còn không mau chuẩn bị một chút?"
Đường Lâm Lâm tất nhiên chỉ muốn trêu chọc, phỏng chừng chuyện cô thích nhìn thấy nhất là chuyện chê cười của chị gái Đường Vãn Vãn này. Ở trong ý thức cô, cô chính là đứa con gái xinh đẹp nhất Đường gia, Đường Vãn Vãn đứng ở bên cạnh cô, cũng chỉ có thể làm phông nền phụ trợ cho sắc đẹp cô mà thôi.
Cô không thích thấy Đường Vãn Vãn tốt lên, cho tới nay chỉ cần có nam sinh đối tốt với Đường Vãn Vãn, Đường Lâm Lâm chắc chắn sẽ tìm đến phá hỏng, Trần Minh chính là một trong số đó.
"Hy vọng cô ta không bị chồng của mình hù chết. Nếu chết rồi, mẹ còn phải chuẩn bị hậu sự cho cô ta."
"Hắc hắc. Mẹ. Người lại có thể nói như vậy sao. Tốt xấu gì cô ta cũng là con gái của baba. Nếu không, để con gọi điện thoại cho cô ta hỏi một chút xem cô ta còn sống hay không?" Đường Lâm Lâm ngoài miệng thì hỏi nhưng tay đã ấn số di động lên rồi.
Điện thoại kết nối.
Đường Vãn Vãn nằm ở trên giường vừa thấy là Đường Lâm Lâm gọi đến, biết không có chuyện gì tốt. Cô lau nước mắt, bấm nhận cuộc gọi: "Gì?"
Đường Lâm Lâm nghe được chị gái mình nhận điện thoại, vui cười hỏi: "Chị. Đêm tân hôn hôm qua có vừa lòng không? Người đàn ông kia có khi dễ chị không a?"
Nghe như quan tâm, trên thực tế lại là từng mũi gai độc.
Đường Lâm Lâm rất muốn nghe Đường Vãn Vãn nói đêm tân hôn cô một mình phòng không gối chiếc, hoặc là bị chú rể xấu xí doạ cho sợ hãi hay đại loại thế.
"Anh rể kia, thật sự lớn lên rất xấu sao? Nếu không phải quá xấu, chị à! Tôi nghĩ các người vẫn nên chắp vá sống cùng nhau đi. Cho dù có phải là tên mập mạp hay gì đó, tốt xấu gì chị cũng là một phu nhân giàu có......"
Thật là em gái tốt biết an ủi người khác a......
Đường Vãn Vãn nghe Đường Lâm Lâm nói Tả Diệu xấu, nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Tả Diệu dưới ánh đèn. Có lẽ là do tác dụng của ánh sáng, làn da của anh trông đặc biệt tinh tế. Các đường nét trên khuôn mặt cũng rất rõ ràng, có phần giống như một minh tinh điện ảnh. Cả người không liên quan gì đến từ "xấu xí".