Editor: Ái Tuyết
Luân Đôn có biệt danh là "Thành phố sương mù", Đường Vãn Vãn vẫn luôn mong muốn được nhìn thấy nó một lần. Bệnh viện đã cử cô đến đây, cuối cùng mong muốn nhỏ bé của cô cũng đã được thực hiện. Nhưng cô tình nguyện mình chưa từng đi du học đến nơi này còn hơn.
Ngày 1 tháng 9 năm 2011 ban đầu là một ngày tốt lành đối với cô.
Bởi vì cô sẽ sớm được về nhà và gặp lại người mà cô ngày nhớ đêm thương.
Ngay khi đến sân bay Heathrow ở London, cô đã nhận được một bức ảnh từ em gái Đường Lâm Lâm chụp mẹ kế và bạn trai cô đang hôn nhau. Theo lý mà nói, kỳ thực cũng không quan trọng. Hạo Tuấn luôn rất hiếu thảo, anh ấy nói rằng sẽ coi cha mẹ của Đường Vãn Vãn như cha mẹ ruột của mình, cho dù người kia không phải là mẹ ruột của Đường Vãn Vãn.
Chỉ là phía trên ảnh chụp còn có một dòng tin nhắn:
"Đường Vãn Vãn, nghe nói hôm nay cô trở về à? Ha hả. Đường Vãn Vãn tôi gửi cho cô bức ảnh này, chỉ là để trong lòng cô có thời gian chuẩn bị trước. Miễn cho đến khi về nhà lại không tiếp thu được. Rốt cuộc…… Không chừng rất nhanh cô phải đổi cách xưng hô gọi Tiêu Hạo Tuấn là baba đó! Ha ha…… "
Tin tức này, đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang. Cô hoàn toàn không biết, trong lòng càng không có chuẩn bị.
Cô nhìn tin nhắn, hai mắt bắt đầu đỏ lên, không dám tin tưởng Tiêu Hạo Tuấn sẽ phản bội mình, hơn nữa đối tượng phản bội còn là mẹ kế của mình.
Cô âm thầm tự nói với mình rằng, Đường Lâm Lâm vẫn luôn thích đùa bỡn Đường Vãn Vãn cô, nói không chừng ảnh chụp đều là do Photoshop làm ra. Nhưng tâm lý cô rốt cuộc cũng bị luống cuống, tâm trạng vốn dĩ bình tĩnh bắt đầu trở nên nóng nảy, bất an.
Mãi suy nghĩ đến dụng ý Đường Lâm Lâm làm vậy là có ý tứ gì, nhất thời cô không có chú ý. Ngay chỗ rẽ, trực tiếp đυ.ng phải một người đàn ông mặc tây trang màu đen đeo kính râm.
Rương hành lý đυ.ng vào trên tường không đáng ngại, nhưng toàn bộ nội y bên trong đều rớt ra ngoài. Người đàn ông đỡ được Đường Vãn Vãn, vẻ mặt lạnh nhạt. Người chung quanh xem náo nhiệt, liếc mắt nhìn thấy chiếc nội y nho nhỏ màu lửa đỏ rơi trên mặt đất kia đều há miệng cười to.
Cô nhìn những ánh mắt khác thường của người chung quanh, bất ngờ đẩy mạnh người đàn ông đỡ cô ra, nhanh chóng đi thu thập hành lý của mình: "Anh sao vậy? Đi đường không có mắt à?" Đâm vào cô rõ ràng là người Trung Quốc, cho nên cô trực tiếp nói tiếng Trung.
"Thiếu gia, ngài không sao chứ?" Người bên cạnh người đàn ông đeo kính râm hỏi.
Người đàn ông đeo kính râm ra hiệu, đại khái là kêu cậu ta không cần nói chuyện. Đường Vãn Vãn thu thập hành lý xong, liền muốn đi lên máy bay. Trong lòng cô tự lẩm bẩm, hôm nay thật ra cửa thật xui xẻo, dẫm phải c*t ch*......
"Chờ một chút." Người đàn ông đeo kính râm gọi cô lại. Cô quay đầu thở phì phò hỏi,: "Làm gì? Muốn xin lỗi tôi sao? Không cần. Tôi không có thời gian......"
Anh ta đi đến trước mặt Đường Vãn Vãn, từ trong tay cô đoạt lấy vé máy bay: "Tiểu thư. Chuyến bay của cô đã cất cánh rồi."
Cô nhìn thời gian một chút, máy bay đã cất cánh từ năm phút trước.
Cô thế nhưng lại không nghe sân bay thông báo?
"Đều tại anh, nếu không phải anh, tôi đã không bỏ lỡ chuyến bay!" Đường Vãn Vãn chỉ là muốn tìm người phát tiết một chút mà thôi, không nghĩ tới người nọ lạnh lùng nói,: "Ra giá đi, muốn nhiều hay ít?"
"Anh xem tôi là dạng người nào? Tôi cần tiền của anh sao?"
"Vậy cô muốn gì?"
"Trên người tôi hiện tại đúng là không có tiền, chỉ cần anh bồi thường cho tôi một tấm vé máy bay, không quá đáng chứ? Cùng lắm thì anh đưa tài khoản cho tôi, sau khi trở về tôi sẽ trả lại cho anh." Bắt đầu từ nửa năm trước, doanh nghiệp Đường thị vẫn luôn một đường xuống dốc. Mỗi tháng Vãn Vãn đều đem chút tiền lương của mình giao cho mẹ kế để duy trì doanh nghiệp Đường thị.
Người đàn ông kia nhìn Đường Vãn Vãn, do dự một chút, thanh âm lạnh băng vang lên: "A Minh. Đi thu xếp máy bay cho cô ấy trở về. Tôi muốn đi một mình."