Chương 9: TG1: Muốn thử không?

Cốc cốc

Vũ Hoan đưa tay lên gõ cửa, bên trong lại vang lên những âm thanh thở dốc ám muội.

"...ah....hừm..."

Cô lên tiếng:

"Anh không nói gì là tôi vào đấy"

Vẫn không có âm thanh đáp lại. Vũ Hoan nhíu mày liền dứt khoát cầm tài liệu mở cửa đi vào. Đập vào mắt cô là thân hình đôi nam nữ không một mảnh vải đang lăn lộn trên sofa. Nữ nhân thân hình xinh đẹp cong người rêи ɾỉ, nam nhân phía dưới không ngừng thúc vật nam tính của mình vào tiểu huyệt.

"A... anh Phong... nhanh nữa...aa..."

"Hừ hừ.... tiểu yêu tinh...hừm..."

Hai người họ không thèm chú ý trong phòng có thêm người thứ ba. Vũ Hoan làm như không thấy nói.

"Hôm nay tôi đã xem xét lại các phản ánh từ người trong căn cứ, có rất nhiều người nói họ đã gặp tang thi dị năng mạnh mẽ. Tôi đề nghị anh để tôi và một nhóm dị năng giả ra ngoài kiểm tra"

Cô đặt giấy tờ lên bàn nghiêm túc đợi hai người kia làm xong chuyện. Nữ nhân giật giật ưỡn ngực lên, hai người họ kêu lên một tiếng liền kết thúc. Dương Phong toàn thân mồ hôi ngồi dậy phất tay cho nữ nhân kia mặc đồ rồi đi ra.

"Cô muốn ra ngoài?"

Toàn thân không chút che chắn, hắn còn cố tình tựa thành ghế khiến cô có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của hắn, nhẫn là cái thứ đang cương sừng sững kia.

"Phải, để người khác đi tôi không tin được"

"Ồ..."

Hắn đứng dậy bước ra sau lưng Vũ Hoan nói về một chuyện khác.

"Hôm nọ tôi đã thấy cô và Hà Minh, hai người làm gì mà phải lột đồ ra vậy?"

Biểu cảm không chút thay đổi, cô hỏi ngược lại:

"Muốn thử không?"

Dương Phong khựng lại, không ngờ cô hỏi trực tiếp như vậy. Hắn không hiểu sao có chút hồi hộp, bàn tay liền ôm lấy eo cô, thân dưới côn ŧᏂịŧ cọ cọ vào đùi cô.

"Nếu Trợ lý Vũ không ngại tự nhiên tôi muốn thử"

Vũ Hoan nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm. Đẩy hắn ra, cô hỏi

"Anh chắc không?"

"Chắc chắn"

Dù sao hắn là nam, cô thì làm gì được hắn chứ.

Vũ Hoan "ha" một tiếng liền ra khoá cửa. Dương Phong hứng thú nằm trên ghế đợi cô. Hắn tò mò dáng vẻ lúc làʍ t̠ìиɦ cô sẽ như thế nào.

Vũ Hoan trở lại trong phòng,khuôn mặt cô có chút nhìn không rõ. Cô chống tay xuống ghế sofa, vẻ mặt tối tăm nhìn hắn. Lấy dây thắt lưng của hắn vứt dưới đất lên trói chặt hai tay hắn ra sau lưng.

"Cô... không phati máu S đó chứ?"

Dương Phong nhướn mày.

"Gần đúng rồi"

Vũ Hoan mỉm cười, một tay bất chợt đè lên bụng hắn.

"Hự...."

Hắn nhíu mày, sức lực của cô thật lớn. Tiếp theo cô lấy ra một cái lọ.

"Bôi trơn ư? Cô định làm gì đây?"

"Anh nói nhiều thật đấy"

Vũ Hoan nhíu mày liền nhét chiếc khăn tay vào miệng hắn.

"Ưʍ...ưm ". Cô làm gì vậy hả?

Dương Phong tức giận muốn bật dậy nhưng không hiểu sao cô đè lên liền không thể di chuyển. Vũ Hoan khıêυ khí©h:

"Anh sợ rồi?"

Hắn trợn mắt, đành ngừng giãy dụa.

Vũ Hoan vuốt lên cơ thể 6 múi của hắn vuốt xuống, bài tay dính nước bôi trơn liền di chuyển xuống hạ thân Dương Phong.

"Ự..."

Cô lướt qua thứ côn ŧᏂịŧ kia di chuyển xuống hậu huyệt, xoa xoa bên ngoài còn có hơn bôi vào bên trong.

Dương Phong giật mình , sao hắn lại có thể chấp nhận bị đâm cơ chứ, không được!

"Ưʍ... ưm ưm"

Hắn cự quậy muốn cởi dây thắt lưng trói tay mình ra. Chợt một bàn tay bóp lấy cổ hắn, khuôn mặt lạnh lùng của cô hiện ra.

"Tôi đã hỏi hai lần rồi, anh đừng hòng chạy"

"Ưm ưʍ... ưm ưʍ..."

Hắn trừng mắt tức giận, ai biết mà được cô lại chơi theo kiểu này chứ!

Vũ Hoan lần này không dây dưa nữa liền vào vấn đề chính. Cô liền đưa một ngón tay vào trong hậu huyệt.

"Ư..." đau quá, nữ nhân chết tiệt!

Ngón tay cô chậm rãi đưa đẩy, hậu huyệt chật hẹp dần đỏ lên đau rát. Dương Phong nhăn mặt đau đớn, cô liền lấy thêm bôi trơn đổ thật nhiều ở cửa hậu huyệt. Ngón tay dần dễ ra vào hơn, cô lại đâm thêm một ngón nữa.

"Ư.. um...um um um"

Dương Phong giật mình, cơn đau như thân dưới sắp toạc ra, lần này ngón tay cô đâm sâu hơn, cố tình chạm vào một vị trí nhạy cảm. Cảm giác là lạ làm hắn bất giác kêu lên.

"Ô...ưʍ..."

Vũ Hoan mỉm cười cúi xuống thì thầm:

"Nơi này của anh thật chặt"

"Um um..."

Dương Phong tức giận lại có chút ngại ngùng. Rõ ràng hắn từng nói tương tự như vậy giờ đổi là chính mình lại thấy thật không quen.

"Anh nghĩ xem cái lỗ này có thể ăn thêm mấy ngón tay của tôi?"

Vũ Hoan cười quyến rũ, đôi mắt cong lên thích thú. Đây chính là dáng vẻ hắn chưa từng thấy ở cô. Trong mắt hắn, cô là kẻ cuồng công việc, không mặt lúc nào cũng không cảm xúc, bình tĩnh trong mọi tình huống. Hoá ra tất cả chỉ là nguỵ trang. Dương Phong ngẩn ngơ nhìn cô, Vũ Hoan thấy thế híp mắt cười:

"Tôi... có đẹp không?"

Ngón tay cô liền chậm rãi hành động.

".... ức...ưʍ..."

Toàn thân hắn như bị điện giật co quắp, vậy mà không ngờ cô lại đâm bốn ngón tay vào trong. Dương Phong đau đến mức quên giãy dụa, hắn gập người mắt nhíu chặt. Hậu huyệt như nứt ra đau đớn khiến hắn không thở nổi.

"Ô...ô....!"

Hắn muốn bật dậy nhưng chỉ cần di chuyển chút thôi bên dưới liền nhói đau. Vũ Hoan xoa mặt hắn dỗ dành:

"Nào, thả lỏng ra, càng như vậy anh sẽ càng đau"

Lời nói cô có chút nhẹ nhàng hơn bình thường, cơ thể hắn cũng đành thả lỏng dần ra. Ngón tay cô liền tiếp tục chui nào trong.

"Ức...."

Hắn kêu lên thở dốc. Được một lúc cơn đau mới thuyên giảm, hắn lại thấy cô đang cởϊ qυầи, vậy mà cô lại có dươиɠ ѵậŧ. Thứ kia còn to hơn của hắn.