Chương 51: Ngươi Muốn Mua Rolex Không? (2)

Ngươi Muốn Mua Rolex Không? (2)

Trương Hồng Dân ngồi liệt dưới mặt đất, ông ta ôm đầu, thanh âm khàn khàn nức nở: "Thế nhưng nữ nhi của ta có thể đợi được tới khi đó sao? Chúng ta đã hết tiền rồi."

Bác sĩ thở dài, ông ta quả thật bất lực với chuyện này.

"Ồ, ta đã xem tin tức trên TV rồi, nếu như ngươi cần tủy thì ta có thể quyên."

"Hắn cũng có thể quyên."

"Hắn nữa, hắn cũng có thể quyên."

Lâm Phàm chỉ vào mình, chỉ vào Trương lão đầu, sau đó chỉ vào Độc Nhãn Quái.

"Quyên cái gì?" Trương lão đầu rất nghi hoặc, ông vội vàng theo bản năng giấu hộp ngân châm ra sau lưng, "Ngoại trừ ngân châm của ta, cái khác đều có thể quyên."

"Tế bào gốc tạo máu."

"Đó là cái gì?"

"Không biết, ta cũng nghe thấy cụm từ đó trên TV thôi."

Nếu như muốn nói người mộng bức nhất là ai, vậy thì tất nhiên chính là gã một mắt.

Gã vốn đã không muốn dây dưa thêm bất kỳ chuyện gì với hai kẻ điên ấy, một câu cũng không muốn nói, gã đã chuẩn bị đêm nay liền sẽ xuất viện rời đi, đối với cường giả như gã, chuyện đùi phải tê liệt cũng không phải là vấn đề lớn lao gì.

Chỉ là hiện tại tên Lâm Phàm kia hỏi cũng không hỏi gã liền tự tiện quyết định nói gã sẽ quyên tế bào gốc tạo máu cho bệnh viện, hắn có trưng cầu qua ý kiến của gã sao?

Thế nhưng Độc Nhãn Quái chỉ thở dài một hơi rồi thôi, đương nhiên không có ý định từ chối, ngay cả một già một trẻ hỏng não kia còn nguyện ý làm chuyện như vậy, nếu như gã cự tuyệt, vậy chẳng phải là nói mình ngay cả người bị bệnh tâm thần cũng không bằng sao?

Đậu má, lão tử đây là vì muốn giúp người thôi, không phải là vì muốn hơn thua với các ngươi đâu.

Bác sĩ tóc trắng phơ nghe nói như thế liền nhìn về phía mấy người Lâm Phàm, xém chút nữa thì ông đã quên trong phòng bệnh này còn có ba người bị bệnh tâm thần.

"Các ngươi xác định?" Bác sĩ tóc trắng hỏi.

"Xác định." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

"Ta cũng giống vậy, hắn quyên cái gì thì ta quyên cái đó, nhưng trước tiên ta muốn được uống Sprite." Trương lão đầu cảm thấy thèm sữa đậu nành lắm rồi, quyên cái gì đều không trọng yếu, cho lão uống sữa đậu nành là được.

"Ta muốn uống Cocacola."

Độc Nhãn Quái thật sự không muốn buộc mình chung thuyền với một già một trẻ kia chút nào, nhưng nhìn thấy bác sĩ đang mong mỏi nhìn mình, gã bèn đơn giản gật gật đầu, xem như đồng ý.

Trương Hồng Dân há hốc miệng, thật sự không dám tin nhìn ba người mà ông ta vẫn luôn chằng chằng cảnh giác kia, không nghĩ tới bọn họ lại nguyện ý hiến tủy cho con ông, dù rằng còn không biết có thể tương thích với tủy của con bé hay không, nhưng chỉ vậy cũng đủ để khiến ông kinh ngạc.

Trương Hồng Dân đi tới trước giường bệnh của Lâm Phàm, ông ta quỳ xuống, vươn tay ra muốn nắm lấy tay hắn, thế nhưng lại bị Lâm Phàm ghét bỏ tránh né qua một bên.

"Cám ơn các ngươi. . ." Hốc mắt của Trương Hồng Dân đỏ ửng lên, ông đang cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ thiển cận lúc trước của chính mình.

"Ngươi xích ra."

Lâm Phàm đẩy Trương Hồng Dân ra, người này thật kỳ quái, không hiểu sao tự dưng lại khóc lóc rồi còn quỳ gối trước mặt hắn, làm ngăn trở tầm mắt của hắn vẫn tiểu nữ hài kia rồi.

Lâm Phàm nhìn cô bé đang nằm ở giường trong góc, hắn híp mắt, nhếch miệng lên tươi cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Nụ cười như thế khiến bác sĩ bất giác rùng mình.

Chẳng hiểu sao ông lại thấy nụ cười của người bệnh kia quá đỗi âm trầm, bảo đảm ban đêm mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ gặp ác mộng.

Thế nhưng tiểu nữ hài đang nằm trên giường bệnh lại không nghĩ thế, nàng cố gắng nhẫn nhịn cơn đau, lộ ra nụ cười xán lạn không kém đáp lại Lâm Phàm.

Nàng rất thích dáng cười tươi rói của vị đại ca đối diện, hệt như những nhân vật xinh đẹp mà nàng vẫn hay xem trong phim hoạt hình vậy, chính là nhìn vào có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tràng diện trong phòng nhất thời biến thành một bầu không khí cực kỳ vi diệu. Bởi vì bọn họ không sao cảm thụ được tâm tình của hai kẻ cứ đang nhìn nhau mà cười này.

Chí ít thì cả Trương Hồng Dân và vị bác sĩ già kia, hoặc là những người lớn khác khi vô tình bắt gặp nụ cười ấy của Lâm Phàm thì đều sẽ cảm thấy rất quái dị, rất âm trầm, nội tâm không tự chủ được liền thấy sợ hãi.

...

Sự tình sau đó liền rất đơn giản.

Có y tá đi đến rút máu của ba người để đi làm xét nghiệm.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đều là ‘khách vip’ của bệnh viện này, việc kiểm tra sức khỏe toàn thân đều đã sớm làm qua vô số lần, mọi số liệu cần thiết đều đã được lưu trữ trong hồ sơ đầy đủ.

Cho nên việc kiểm tra lại huyết dịch của hai người họ sẽ đỡ mất thời gian hơn rất nhiều.

Trương lão đầu nhỏ giọng nói với Lâm Phàm: "Hình như người đàn ông kia rất thiếu tiền."

"Ngươi có tiền sao?" Lâm Phàm hỏi.

"Không có."

"Ta cũng không có."

Trương lão gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng kéo cổ tay áo lên, có chút tiếc nuối vuốt ve chiếc đồng hồ yêu quý đang lẳng lặng nằm ở trên cổ tay mình. Cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm, ông nhảy xuống giường, lạch bạch chạy tới chỗ Độc Nhãn Quái đang nằm, nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi muốn mua đồng hồ không?"

"Rolex."

"Biểu tượng của sự quý tộc."

"Chỉ cần ngươi mua thì ta sẽ tặng thêm cho ngươi một lần châm cứu, sao, có muốn hay không?”

Độc Nhãn Quái: “....” Gã thật sự là không thể nào tiếp thu được tư duy của kẻ này.

Độc Nhãn Quái thần sắc bình tĩnh nhìn Trương lão đầu.

Ánh mắt của gã rất rõ ràng, chính là đang nói: Ngươi cút đi được rồi!

Gã căn bản không muốn để ý tới đối phương, gã thật sự rất muốn bổ đầu mình ra xem xem, vì sao trước đây lại nảy sinh lòng hiếu kỳ với bệnh nhân tâm thần.

Nếu như thời gian có thể trở lại lúc mà Hách Nhậm gọi điện thoại cho gã, Độc Nhãn Quái nhất định sẽ thay đổi tình huống khi ấy.

Gã đã nghĩ kỹ mình nên trả lời thế nào rồi.

Hách viện trưởng: "Ngươi đến chỗ của ta một chuyến, cho ngươi xem ít đồ, bảo đảm ngươi sẽ cảm thấy hứng thú."

Độc Nhãn Quái: "Cút!"

Đúng thế, lẽ ra khi đó gã nên trả lời như vậy. Chứ không phải là đi vào bệnh viện tâm thần, gặp được hai tên điên điên khùng khùng này.

"Ngươi nhìn thử đi, đồng hồ Rolex toát ra khí tức quý tộc biết bao, hiện tại ta đang cần tiền nên mới bán giá thấp cho ngươi, còn có thể khuyến mãi cho ngươi một lần châm cứu, thế nào, có phải thấy động tâm lắm hay không?"

"Ngươi không biết ta thích cái đồng hồ này bao nhiêu đâu, bán cho ngươi là ta thật sự không nỡ."

Trương lão đầu vẫn đang thao thao bất tuyệt bên tai Độc Nhãn Quái.