Chương 2: Lo sợ

Phản ứng đầu tiên của Tô Niệm là liệu email có được gửi nhầm hay không, nhưng tổng giám đốc đã viết rõ ràng tên của cô, thậm chí còn gọi cô ấy bằng tên Tô Niệm.

Cô không từ bỏ suy nghĩ của mình và quyết định gọi cho giám đốc để xác nhận lại.

Điện thoại reo vài lần trước khi được kết nối.

Tô Niệm hít một hơi thật sâu, và lần đầu tiên giới thiệu bản thân.

Đầu dây bên kia liền đáp.

"Ồ, là Tô Niệm."

"Thưa, giám đốc, tôi muốn hỏi anh rằng email này có phải anh gửi nhầm không?"

“Không, không, đúng rồi, tuần sau cô sẽ đi làm ở tổng bộ, còn đồ đạc của cô ở công ty, tôi sẽ phái người chuyển phát nhanh tới lấy, cô không phải tới đây. " Đối phương là người khá tốt bụng, thậm chí trong giọng điệu còn có tiếng cười nhỏ.

Tô Niệm muốn từ chối một lần nữa, nhưng giám đốc đã chặn cuộc trò chuyện và tắt điện thoại trước khi cô ấy có thể nói.

"Là như thế này, dựa theo biểu hiện của cô cùng kết quả đánh giá trong hai năm qua, công ty cho rằng cô là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí công việc này, cho nên cô không nên từ chối. Tôi còn có việc phải làm, cho nên cúp điện thoại trước."

Tô Niệm cầm điện thoại và ngây người ra nhìn, trong lòng tức tối nhưng không thể nghĩ ra biện pháp gì để đối phó.

Cô gọi cho người bạn thân nhất là Hà Ninh để phàn nàn với cô ấy, nhưng Hà Ninh gần đây đã chuyển đến một công ty mới và phải làm thêm giờ vào cuối tuần, vì vậy cô không thể nói chuyện với cô ấy quá lâu.

"Chẳng lẽ tên giám đốc đó có thể ăn thịt cậu sao? Cậu cứ lo thừa, nếu tên đầu trọc ấy dám làm gì cậu, cậu cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ cho hắn một trận" Hà Ninh hống hách nói ở đầu dây bên kia điện thoại.

"Đầu tiên tớ muốn đính chính với cậu, hắn không phải là tên đầu trọc, mà là một công tử giàu có, nhan sắc cũng không tệ, thứ hai, tớ cảm thấy hắn cũng không có ý nghĩ gì bậy bạ với tớ."

Hạ Ninh trầm mặc hai giây, sau đó nhỏ giọng nói.

"Được thôi, vậy thì còn chờ gì nữa, tìm đâu ra một tổng giám đốc đẹp trai mà lại còn độc thân như vậy, đừng sợ, không có tên đẹp trai nào nhìn trúng nhan sắc của cậu đâu"

"..."

Tô Niệm muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên có tiếng động ồn ào từ phía Hà Ninh, tiếp đó là giọng nói trầm thấp của cô.

"Này, anh sẽ không nói chuyện với em nữa đâu đó, cúp máy đi cưng"

Sau khi cúp điện thoại, Tô Niệm lăn dài trên sofa, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút ngoài ý muốn.

Cô ấy mới vào công ty chưa đầy hai năm, xét về trình độ thì không bằng cấp trên, xét về cách xử lí tình huống, thực sự Tô Niệm cũng không so sánh được với sự cẩn thận và tỉ mỉ của người khác. Huống hồ, vì sao tổng giám đốc lại hết lần này đến lần khác, đến công ty nhỏ trực thuộc này để tuyển một thư ký, trong khi trụ sở chính có cả tá người tài giỏi hơn.

Tô Niệm càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, một lúc sau, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đây có thể là một phương pháp tuyển dụng mới của công ty!

Cô càng nghĩ cảm thấy điều đó có khả năng, và sự hỗn loạn trong lòng cô đã dịu đi một chút.

Lẽ ra đó là một ngày cuối tuần tuyệt vời, nhưng vì điều ngoài ý muốn này mà cô luôn cảm thấy bất an.

Thứ Hai, cô bắt đầu đến trụ sở làm việc.

Trên thực tế, trụ sở chính cách nơi Tô Niệm thuê nhà nửa giờ lái xe, cô chỉ cần đi xe buýt 20 phút để đến nơi làm việc, nghĩ đến việc có thể ngủ thêm nửa giờ, điều này thực sự cũng không tệ như cô ấy nghĩ.

Môi trường làm việc của trụ sở chính không phải là hình thức bên ngoài để trưng cho đẹp, ngay cả trang phục của những người làm việc bên trong cũng rất lịch sự và nhã nhặn.

Bởi vì vị trí của Tô Niệm là thư ký của giám đốc, văn phòng của cô là căn phòng nhỏ bên cạnh văn phòng tổng giám đốc, trên bàn còn có một chiếc điện thoại bàn cố định, thuận tiện cho cô ấy nghe điện thoại, và tất nhiên, nó cũng thuận tiện cho việc nghe Cố Cẩn Duật ra lệnh.