Chương 9

Khi Thư Cẩm Thiên tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về hang rắn. Con rắn lớn đang cuộn tròn trên đống cỏ và được cuộn thành một chiếc đĩa. Và anh đang ở ngay giữa đĩa rắn, bị bao vây chặt chẽ. Đầu rắn tựa vào vai anh, đôi mắt xanh mơ hồ, dường như đã ngủ say.

Thư Cẩm Thiên nhìn quanh, phát hiện cây ăn quả trên vách đá ngày hôm qua cũng bị con rắn lớn mang về. Có một số quả màu đỏ, cỡ quả trứng mọc ở trên.

"Ho ho!"

Thư Cẩm Thiên phổi vô cùng đau đớn, hắn thầm nghĩ, có lẽ ngày hôm qua nội tạng của mình đã bị thương.Hắn động tác có chút cứng ngắc, Thư Hàn Ngọc lập tức mở mi mắt ra, lạnh lùng nhìn anh.

"Tôi đứng dậy để ăn gì đó; anh không phàn nàn gì về điều đó, phải không?"

Thư Cẩm Thiên vừa mở miệng, liền cảm giác được phổi

của mình mơ hồ đau nhức, có chút khó khăn nói

chuyện Thư Hàn Ngọc nghe vậy liền thả lỏng cảnh giác đối với Thư Cẩm Thiên, lười biếng thả lỏng cơ thể để thả anh ra. Sau đó tìm tư thế ngủ thoải mái rồi mệt mỏi ngủ .

Thư Cẩm Thiên nhanh chóng bò ra khỏi vòng rắn, kín đáo vỗ về cơ thể đã bị rắn bao vây. Anh cúi xuống bên cành trái cây và mím mỗi. Hai ngày nay anh chưa ăn gì, thân thể có chút yếu ớt.

Anh hái một quả đỏ mọng và cắn một miếng lớn .Quả có hàm lượng nước dồi dào nhưng có vị chua hơn là vị ngọt. Có thể là do nó mọc ở nơi có nhiều nước nên vị ngọt bị loãng đi, Thư Cầm Thiên chán nản nghĩ.Thư Hàm Ngọc lười biếng liếc nhìn anh. Thấy Thư Cẩm Thiên không sao, hắn mới nhắm mắt nghỉ ngơi. Lần lặn hôm qua của đã tác động và làm tổn thương các cơ quan nội tạng, bây giờ hắn cần phải nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục.

Thư Cẩm Thiên ăn mấy trái chua, trong bụng dâng lên

axit, khiến anh càng đói bụng.

Nhưng ở cái nơi chết tiệt này, anh ngay cả đi ra ngoài tìm đồ ăn cũng không thể ra ngoài, trong lòng không khỏi có chút chán nản.Anh nhớ lại việc mình sinh ra trong một gia đình đông con và giàu có. Mặc dù không nhận được nhiều tình yêu thương của người cha nhưng anh đã được nuôi dưỡng trong điều kiện sống sung túc. Anh chưa bao giờ phải chịu khó khăn và tủi nhục ?

Trong thâm tâm, anh thầm niệm: Người được trời ban cho trọng trách thì trước tiên phải chịu cay đắng, vất vả xương cốt, nhịn đói chỉ còn da bọc xương, đau khổ cho đến khi không có gì... Sau này luôn có cầu vồng . cơn bão. Ừm. Hy vọng anh không trực tiếp bị cảm lạnh.

Thư Cẩm Thiên tựa người vào vách hang. Trời hơi lạnh với chiếc áo sơ mi cộc tay nên anh nhặt chiếc chăn bông quấn quanh người. Anh tìm một đống cỏ cách xa con rắn lớn và ngồi đó.

Ánh nắng rải rác từ hang động trông rất ấm áp và tạo thành sự tương phản rõ rệt với hang động u ám và lạnh lẽo. Thư Cẩm Thiên có chút khó chịu trước hành vi nóng nảy và thô lỗ của mình lúc trước. Lần này anh trốn thoát thất bại, khiến con rắn lớn đề cao cảnh giác, lần sau muốn lừa hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng hối hận cũng chẳng ích gì. Hiện tại, điều duy nhất anh có thể làm là giả vờ ngoan ngoãn với con rắn lớn để hạ thấp cảnh giác lần nữa, chỉ khi đó anh mới có thể thực hiện một nỗ lực khác để trốn thoát..

, anh phải lên kế hoạch phù hợp và không nên liều lĩnh như vậy nữa.

Thư Cẩm Thiên không biết từ lúc nào, lảo đảo ngủ thϊếp đi.Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối và bụng anh cồn cào không ngừng. Anh đã tỉnh dậy sau cơn đói.

Không rõ vào lúc nào, cơ thể anh đã bị con rắn quấn quanh. Thân rắn cồng kềnh ép chặt vào bụng anh, nhấp nhô theo hơi thở lên xuống của anh.

Đầu rắn của Thư Hàn Ngọc áp vào chóp đuôi của hắn,

không ngờ hắn vẫn còn ngủ say.

".Này anh vẫn còn sống à? Ho ho"

Thư Cẩm Thiên vừa mở miệng, lòng ngực liền dâng lên một trận đau đớn nghẹn ngào, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận. Thư Cẩm Thiên đẩy con rắn trên người mình ra, cố gắng dịch sang một bên.

“Sss ~" Thư Hàn Ngọc nheo mắt nhìn Thư Cẩm Thiên để đáp lại anh.

“Tôi đói quá, ra ngoài tìm đồ ăn cho tôi đi !"

Đúng rồi a ! Giống cái đã lâu chưa ăn gì, anh nên tìm chút đồ ăn . Thư Hàn Ngọc há to miệng ngáp dài, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.

Lười biếng cử động cơ thể, Thư Hàn Ngọc bỏ ra ngoài.

Thân rắn phủ vảy của hắn cọ sát vào người Thư Cẩm Thiên, phát ra tiếng rêи ɾỉ. Nó làm Thư Cẩm Thiên nổi da đầu.

Cuối cùng, khi con rắn lớn rời khỏi hang động, Thư Cẩm Thiên thở ra một hơi, kinh hãi xoa xoa chỗ con rắn lớn chạm vào.

Thư Hàn Ngọc quay lại rất nhanh, mang về một con thú to lớn, kỳ lạ , không rõ hình dạng và có kích thước như một con sư tử, với hai chiếc ngà nhô lên trên. Rõ ràng đó là một động vật ăn thịt.

Quái vật lớn như vậy, Thư Cẩm Thiên không biết làm thế nào mà hắn lại bắt được. Kỹ năng của hắn thật tuyệt vời ah !

Thư Cẩm Thiên có chút ngưỡng mộ Thư Hàn Ngọc. Nếu không phải bị Thư Hàn Ngọc cưỡng bức giam cầm , hắn cũng cũng là một cái đùi lớn có thể ôm. Suy cho cùng, đây là khu rừng và sức lực con người của anh vẫn còn quá yếu.

Thư Hàn Ngọc đẩy thức ăn cho anh, ra hiệu cho anh ăn.

Tim Thư Cẩm Thiên đập thình thịch, ký ức bị ép uống máu tươi chợt hiện lên trong đầu anh. Anh sẽ không bị ép uống máu nữa phải không?

Thư Cẩm Thiên lùi lại một bước, cảnh giác nhìn Thư Hàn Ngoc.Đôi mắt của Thư Hàn Ngọc nheo lại. Vẫn còn khó khăn?

Thư Cẩm Thiên sợ hãi không thôi, nhìn biểu tình của con rắn trở nên kỳ lạ, anh cảm thấy da đầu tê dại.

“Này, rắn lớn, không phải là tôi không ăn, mà là tôi không quen ăn thịt sống . Tôi tự mình làm, không cần nhìn tôi như vậy."

Thư Hàn Ngọc nhìn thái độ của anh, thấy hắn cũng không làm khó anh, cũng không quan tâm Thư Cẩm Thiên muốn ăn như thế nào nữa, tìm một chỗ thoải mái cuộn tròn nhìn chằm chằm anh.

Thư Cẩm Thiên thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn đập không ngừng.Đi tới bên cạnh con thú, Thư Cẩm Thiên đánh giá nó.Vẫn còn khá nhiều thịt, và có lẽ nướng nó sẽ rất ngon.

Thư Cẩm Thiên lục lại chiếc áo khoác ném xuống đất, lấy ra một chiếc bật lửa, nguồn lửa duy nhất của anh lúc này.

Thư Cẩm Thiên không hút thuốc, đương nhiên sẽ không mang theo bật lửa. Đây là thứ anh đã đánh cắp từ một tên cướp khi anh bị bắt cóc trước đó. Rốt cuộc thì anh ta đã bị bắt cóc lên núi và đó là một khu vực hoang vắng. Cho dù thành công thoát khỏi hang ổ của chúng ,nhưng vì không quen đường đi và chỉ dựa vào hai chân nên vài ngày nữa có thể đi ra ngoài đã coi là may mắn.

Trong những ngày đó, nguồn lửa và vũ khí là rất cần thiết nên anh đã nghĩ ra mọi cách để có được một con dao găm và một chiếc bật lửa.

Giờ đây, chiếc bật lửa này tình cờ đã giải quyết được vấn đề sinh tồn lớn nhất của anh.

“Cái đó, Hàn Ngọc , anh cho tôi mượn ống hút gạo cũng được mà !"

Vì vẫn muốn trốn thoát nên Thư Cẩm Thiên không còn

chống đối Thư Hàn Ngọc nữa mà chọn cách trau dồi

tình cảm trước. Thư Hàn Ngọc nhìn thấy anh chỉ vào một đồng cỏ khô nhỏ trên sàn, liền quẹt đuôi đẩy đống cỏ đó về phía Thư Cẩm Thiên.

“Cảm ơn ah ! Cái đó... anh có thể đỡ tôi dậy được không? "Trừ phi không sợ bị nướng thành rắn đốm

Thư Cẩm Thiên hình dung mình có một phút "bất cẩn" khiến hang rắn bốc cháy. Chẳng phải con rắn lớn sẽ bị mắc kẹt bên trong và bị nướng thành một con rắn nướng thơm ngon sao? Thư Cẩm Thiên tà ác cười, ánh mắt ác ý nhìn Thư Hàn Ngọc

Nhưng con rắn lớn chắc chắn sẽ bật ra khỏi hang rắn trước khi lửa lan ba .Ngược lại, anh không thể trèo ra ngoài mà thay vào đó anh sẽ là người bị nướng chín ." nghĩ thôi cũng thảm rồi ".

Thư Hàn Ngọc hoàn toàn không hiểu lời nói của anh, nhưng nhìn thấy anh cười vui vẻ, hắn không khỏi trườn tới bên cạnh anh , quấn đuôi rắn quanh mình, thân trên cũng nâng lên ngang tầm mắt anh..

Thư Cẩm Thiên cứng đờ, không nhịn được bản năng vùng vẫy. Khi cái đuôi rắn đột ngột siết chặt lại và nhận được ánh mắt lạnh lùng của con rắn lớn, anh ngừng giãy giụa.

Thư Cẩm Thiên chỉ vào cửa hang, lo lắng nhìn con rắn lớn nói: “Có được không? Tôi chỉ muốn ra ngoài nướng thứ gì đó để ăn, tôi sẽ không chạy”.

Thư Hàn Ngọc trầm ngâm vài giây, sau đó quấn lấy anh, mang anh ra khỏi hang. Đặt Thư Cẩm Thiên đàng hoàng xuống đất, Thư Hàn Ngọc sau đó dùng đuôi rắn thông xuống hang, quấn lấy con mồi bị hắn bóp chết rồi nhấc lên.

Thư Cẩm Thiên mỉm cười với Thư Hàn Ngọc rồi nhặt con dao găm lên. Anh đánh giá con thú mà con rắn lớn đã mang về. Cuối cùng, anh chọn phần bụng có vẻ dày thịt và xẻ mạnh vào đó, cắt được một miếng thịt lớn. Thư Cẩm Thiên cần lên, ước chừng có một cân, có lẽ đủ để anh ăn no.

“Được rồi, tôi chỉ cần cái này thôi. Phần còn lại anh ăn đi !"

Thư Hàn Ngọc tham lam đưa lưỡi rắn ra, cảm nhận mùi máu tanh dễ chịu trong không khí, nuốt nước bọt nhưng vẫn không ăn.

Thư Cẩm Thiên cũng không quan tâm, loạng choạng đi tới bờ sông rửa thịt. Sau đó, anh tìm một hòn đá nhẫn và cắt thịt thành từng dải dài khá tươm tất.

Thư Cẩm Thiên thích ăn uống nhưng chưa bao giờ tự mình làm đồ ăn. Anh cảm thấy nhà bếp có quá nhiều bồ hóng và không được sạch sẽ. Bây giờ, khi anh cầm dao và cắt thịt, cảm giác giống như chơi đồ chơi khi anh còn nhỏ.

Sau khi cắt thịt xong, Thư Cẩm Thiên tạo một chồng củi ở bên cạnh. Trong khu rừng nguyên sinh không có người dọn cây thối. Sau khi chất thành một lớp dày trên đất, nó trở thành nhiên liệu rất tốt.

Ngọn lửa bập bùng cháy rực, thắp sáng khung cảnh màn đêm u ám, những đốm than hồng lấm tấm đầy sao bay lên trời theo luồng khí nóng như đom đóm. Tuy nhiên, ngọn lửa đẹp để chỉ tồn tại được một thời gian. Sau vài giây, ánh lửa bập bùng sẽ tiêu tan và thay thế bằng những "đom đóm" khác.

Thư Cẩm Thiên lần đầu tiên ý thức được lửa cũng là một vật đẹp đẽ như vậy, tâm tình cũng tốt lên. Nhẹ nhàng ngân nga bài hát nhạc pop yêu thích của mình, anh xiên miếng thịt dày vào que và nướng nó.

Gỗ mục tuy dễ cháy nhưng lại tạo ra khói dày đặc cuồn cuộn. Thư Cẩm Thiên thiếu kinh nghiệm, cũng không có để ý tới những chi tiết này, trực tiếp đặt thịt lên củi nướng. Chỉ đến khi cắn một miếng, khuôn mặt anh trở nên méo mó.