Chương 8: cuộc đào tẩu đầu tiên

"Ồ! Một thác nước ối ~"

Diện tích của thác nước này rất rộng nhưng chiều cao của nó chỉ từ 20 đến 30 mét. Nước từ trên cao chảy xuống tạo nên những vệt nước sáng bóng trên mặt hồ.

Con rắn lớn dừng lại trước thác nước và thả con cái xuống.Thư Cẩm Thiên vỗ về phía vực nước sâu, đổ nước rửa sạch vùng da con rắn lớn vừa chạm vào. Anh lập tức cảm thấy lỗ chân lông ẩm ướt của mình vui vẻ mở ra,cảm thấy rất dễ chịu.

Vào mùa nắng nóng oi bức, nắng như bếp lửa nướng. Đất rang giống như một chiếc thúng hấp.

Hang rắn được coi là mát mẻ dễ chịu, nhưng khi bước ra ngoài, Thư Cẩm Thiên lại cảm giác như mình sắp bị hấp chín.

Nhẹ nhàng rửa tay, Thư Cẩm Thiên cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn, hắn thật muốn trực tiếp nhảy xuống bơi lội.Anh quay lại nhìn Thư Hàn Ngọc, nhướng mày nói.

"Này! Nếu tôi xuống tắm, anh sẽ không phản đối đúng không ? Thư Hàn Ngọc không để ý giống cái muốn làm gì. Anh ta đung đưa thân rắn một lúc rồi lẻn ra bờ sông uống nước.

Thư Cẩm Thiên thấy hẳn không có phản ứng, nhanh chóng cởi bỏ áo trên người, lao mình xuống nước sâu, nhe ra móng vuốt và nanh (không tồn tại). Anh tạo ra một tia nước lớn, làm ướt cơ thể Thư Hàn Ngọc,Thư Cẩm Thiên đứng ở trong nước, khıêυ khí©h nhìn Thư Hàn Ngọc, cười đắc ý. Hừm Ừm! Lão Tử chính là cố ý, ngươi có thể làm sao?

Thư Hàb Ngọc nhìn giống cái bên bờ nước đang mỉm cười với mình, có chút vui mừng. Con cái cũng thích nước phải không ? Điều đó quá tuyệt vời. Trong tương lai, chúng có thể chơi đùa ở vùng nước bên ngoài hang động khi chúng muốn. Chính ý nghĩ đó đã khiến anh phấn khích.

Đầu của Thư Hàn Ngọc chìm xuống nước, thân thể cũng theo đó biến mất dưới mặt nước.

Hở ? Con rắn đâu rồi? Thư Cẩm Thiên không nhìn thấy con rắn có chút bất an.Anh nhìn khắp nơi, vô cùng sợ hãi rằng anh sẽ xuất hiện từ đâu đó.

Mặt nước không có chuyển động lớn, chỉ có những gợn sóng tròn nổi lên từ sự lắc lư của anh. Anh không thể tìm thấy Thư Hàn Ngọc ở đâu cả. Sự bất an ban đầu của anh giờ đã tăng lên rất nhiều.

Đột nhiên, một vật thể lạnh lẽo trơn nhẵn quấn quanh eo Thư Cẩm Thiên, hắn đầu tiên là giật mình. Sau đó, anh cảm nhận được sức mạnh và cảm giác quen thuộc đó, rất nhanh nhận Ra đây chính là con rắn lớn.

Thân rắn quấn quanh eo anh và cuối cùng nhô lên khỏi mặt nước một cái đầu màu xanh đậm. Đôi mắt lấp lánh và trong như pha lê ,trong veo ,đang thả thiết nhìn anh. Phản chiếu phần thân trên trần trụi của anh.

Thư Hàn Ngọc thân mật thè cái lưỡi ra liếʍ Thư Cẩm Thiên. Việc phát hiện ra giống cái có chung sở thích với mình khiến anh vô cùng hài lòng.

Mặt anh bị Thư Hàn Ngọc liếʍ , cảm giác lạnh như băng chỉ khiến anh muốn trốn tránh. Rút ra kinh nghiệm từ sai lầm lần trước, Thư Cẩm Thiên lần này không dám giãy giụa, chỉ có thể ngửa đầu về phía sau. Tuy nhiên, chiếc lưỡi khéo léo đã dán chặt vào anh và theo sau . Chỗ bị liếʍ nổi cả da gà,cổ Thư Cẩm Thiên cứng đờ,ngay cả nuốt nước miếng cũng vất vả.

Thành thật mà nói, liếʍ không phải là thói quen bẩm sinh của động vật có vυ", vậy tại sao con rắn này lại có thói quen chết tiệt này.

Thư Cẩm Thiên Mặc dù không dám công khai chống lại Thư Hàn Ngọc, nhưng không phải là không có cách đối phó. Thư Cẩm Thiên vòng tay ôm lấy thân rắn quấn quanh mình, chỉ vào đáy thác, mỉm cười với Thư Hàn Ngọc nói: "con rắn lớn ,tôi muốn tắm rửa dưới thác nước và xoa bóp"

Thư Cẩm Thiên Phát hiện ra không phải Thư Hàn Ngọc không tôn trọng mình, mà là hắn không cho phép có bất kỳ hành vi phản kháng nào, chỉ cần hắn nói chuyện tử tế, Thư Hàn Ngọc có lẽ sẽ cho phép.

Quả nhiên, hắn đoán đúng.

Mặc dù Thư Hàm Ngọc không buông Thư Cẩm Thiên như hắn mong đợi, nhưng hắn vẫn bơi về hướng anh chỉ.

Tốc độ của rắn dưới nước cực kỳ nhanh. Hồ nước bị cắt ra khỏi cơ thể anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da anh, mang lại cảm giác dễ chịu như được mát xa .

Con rắn lớn trực tiếp lao vào thác nước, tiếng rơi làm rung chuyển màng nhĩ của anh, khiến tiếng kêu của động vật xung quanh đột nhiên biến mất, để lại tiếng nước ầm ầm này.

"Ồ~~"

Thư Cẩm Thiên đột nhiên bị đưa vào thác nước, cũng không có chuẩn bị chu đáo. Thân thể anh bị thác nước cuốn trôi mạnh mẽ; trận mưa như trút nước có chút mạnh, anh không khỏi kêu lên.

“A-I Sao anh không chậm lại một chút ? Thác nước

này tuy không cao nhưng đột nhiên bị nước mạnh cuốn

trôi cũng rất đáng sợ, được không?!"

Thư Cẩm Thiên bùng nổ, lửa giận dâng trào. Anh ta

không quan tâm Thư Hàn Ngọc là gì, quay lại và gầm lên với anh ta. Anh ta chỉ trở nên sợ hãi sau khi làm xong.

Anh ta chết rồi, chẳng lẽ anh ta lại tức giận nữa sao? Anh ta không hề cử động chút nào và chỉ cần nhìn anh ta thôi cũng đủ đáng sợ. Ai- Sao anh ấy không chịu đựng đi nhỉ, bốc đồng đúng là một con quỷ ah !

Nhưng Thư Hàn Ngọc lại không hề tức giận, nhìn giống cái với nụ cười trong mắt. Sao anh ấy có thể dễ thương thể này cơ chứ? Chỉ là tắm thôi mà, tại sao anh lại phải phản ứng như vậy? Thật thú vị

Đầu rắn cọ vào đầu Thư Cẩm Thiên, thân thể hắn tự nhiên quấn quanh Thư Cẩm Thiên.

Thư Cẩm Thiên nghiêng đầu, tránh khỏi con rắn lớn đang muốn liếʍ lưỡi của mình, nhưng vẫn bị tóc và mặt cọ xát, khiến hắn không vui.

Anh thậm chí còn không thể thoải mái ngay cả khi

đang tắm. Làm sao mà anh có thể tắm được khi bị

quấn như thế này nhỉ?

Thư Cảm Thiên đang định nói với Thư Hàn Ngọc rằng anh không muốn tắm nữa thì chợt nhìn thấy trên đỉnh thác có mấy cây ăn trái.Quả có màu đỏ rực rỡ và bắt mắt.Khi nghĩ đến hành vi cho con rắn lớn ăn thịt mình Thư Cẩm Thiên đột nhiên nảy ra ý định trốn thoát.

Nghĩ đến làm sao có thể thoát khỏi con rắn lớn, Thư Cẩm Thiên trong lòng không khỏi hưng phấn. Nghiến răng nghiến lợi, anh ôm đầu con rắn lớn và để con rắn lớn cọ sát vào đầu mình.

Thư Hàb Ngọc cảm thấy vui vẻ, thân thể càng nhiệt tình quấn quanh Thư Cẩm Thiên, trói buộc toàn bộ cơ thể hắn, hắn cũng tiếp tục cuộn lên phía trên.

Thư Cẩm Thiên không khỏi cảm thấy khó chịu toàn thân. Anh nín thở, để con rắn lớn quấn quanh người mình trong khi một tay ấn vào tảng đá gần đó để giữ thăng bằng, để Thư Hàn Ngọc quần lấy cho đến khi hắn thấy vui.

Bản chất của con rắn vốn là tham lam, nhìn thấy con rắn bây giờ dường như đã chấp nhận mình, Thư Hàm Ngọc bất mãn với tình hình hiện tại. Thè lưỡi ra, anh liếʍ đôi môi đỏ như máu của Thư Cẩm Thiên một lần nữa.

Hương vị tuyệt đẹp vẫn như cũ khiến anh không thể kiềm chế mà ấn vào trong. Khi bước vào, nhiệt độ bên

Trong quả nhiên càng nóng hơn , dường như muốn làm tan chảy anh .

Thư Cẩm Thiên kinh hãi mở to mắt, quên mất mục đích giả vờ lịch sự, đột nhiên đẩy con rắn lớn ra.

"Kẻ biếи ŧɦái!"

Anh thậm chí còn nghĩ rằng con rắn lớn chỉ thích quấn quanh đồ vật, nhưng không ngờ rằng nó lại bất ngờ đưa lưỡi vào miệng. Khi không chú ý, hắn thậm chí còn muốn đi loanh quanh trong miệng một cách đáng sợ.

“Bùi! Ối!” Hương vị buồn nôn tràn ngập trong miệng anh. Khiến cho Thư Cẩm Thiên bụng quặn lên, muốn trèo lên đá nôn mửa. Anh chợt nghĩ đến con rắn lớn, lén liếc nhìn anh từ khóe mắt, thấy hắn lạnh lùng nhìn anh, bất động.

Tim Thư Cẩm Thiên đập thình thịch, hắn thầm nghĩ: Mẹ kiếp! Tôi đã thất bại vào phút cuối! Không, đây là cơ hội tốt, hắn nhất định không thể bỏ qua. Chỉ cần có thể làm cho con rắn lớn yên tâm là sẽ không chạy trốn, hắn mới yên tâm để hắn ở đây, giúp hắn hái trái cây trên đỉnh thác.

Mặt vách đá dốc và không có nhiều độ dốc ở hai bên. Để đi lên, con đường nhanh nhất là trực tiếp leo lên. Chỉ cần con rắn lớn đồng ý giúp anh hái trái cây, anh có thể trốn thoát khi ở trên đó. Bức tường núi dốc này cũng không dễ leo xuống và nó có thể giúp anh kiếm được rất nhiều thời gian.

Chỉ cần đến được bụi cây rậm rạp, anh ta sẽ thoát khỏi

vòng vây. Từ nay về sau, trở cao đất rộng, không ai có

thể tìm được hắn.

Hiện tại đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Kiềm chế cảm giác nôn nao mãnh liệt, anh quay lại mỉm

cười với Thư Hàm Ngọc. “Xin lỗi, tôi cảm thấy hơi khó chịu và không có ý đẩy anh ra."

Thư Hàn Ngọc duy trì khoảng cách bị đẩy ra xa, lạnh

lùng nhìn Thư Cầm Thiên, như đang đánh giá xem lời

hắn nói có phải là sự thật hay không.

"Anh đỡ tôi dậy được không, tôi thấy khó chịu quái” Thư Cẩm Thiên chủ động tiếp cận Thư Hàn Ngọc, cố ý

không vững mà đâm vào thân thể con rắn lớn.

Đuôi rắn của hắn lập tức quấn quanh thân thể nặng nề của Thư Cẩm Thiên, cuốn họ vào bờ.

Thư Cẩm Thiên cúi đầu dựa vào con rắn lớn, đôi môi hồng hào cong lên thành một vòng cung nhàn nhạt.

“ Hàn Ngọc , cảm ơn anh!" Thư Cẩm Thiên được đặt xuống cỏ, ngẩng đầu lên nói chuyện với Thư Hàn Ngọc. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào con rắn lớn, giọng nói có sự chân thành khó tả.

Cái đuôi của Thư Hàn Ngọc quét qua, quấn lấy quần áo của Thư Hàn Ngọc, kéo về phía hắn. Đầu rắn bóng loáng của hắn cọ vào đầu Thư Cẩm Thiên, trấn an.

Thư Cầm Thiên vội vàng mặc quần áo, nhân cơ hội tránh né con rắn lớn chạm vào.

“Chúng ta quay lại nhé, được không? Tôi rất muốn ngủ!"

Thư Cẩm Thiên ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thư Hàn Ngọc, đôi mắt cụp như thể có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Thư Hàn Ngọc gật đầu, đang định ôm lấy Thư Cẩm Thiên rời đi thì anh đã né tránh.

"Nhưng tôi đói."

Đúng rồi, suýt quên cho con cái ăn.

Thư Cẩm Thiên nhìn thấy con rắn lớn dừng lại, trong lòng thầm nghĩ, khởi đầu thuận lợi . Sau đó, anh ta gõ gọn gàng trong khi bàn ủi còn nóng.

“Đã lâu rồi tôi chưa ăn gì và tôi thực sự đói. Có thứ để ăn ở đó; anh đi hái nó cho tôi nhé, được không?"

Đôi mắt của Thư Hàn Ngọc dõi theo nơi ngón tay của cậu chỉ vào, đó là cây ăn quả trên đỉnh thác, những quả màu đỏ nặng trĩu, uốn cong những cành mảnh khảnh. Có vẻ như giống cái đó rất thích ăn trái cây ne .

Con rắn lướt về phía thác và nhìn Thư Hàn Ngọc. Thấy anh ngoan ngoãn ngồi dưới đất đợi hắn, liền ngẩng đầu rắn lên rồi trèo lên. Trên sườn dốc, những chỗ không có đá là những cây nhỏ bé, thiếu dinh dưỡng mọc trong các vết nứt. Hơn nữa, độ dốc của mặt vách đá cũng rất dốc và không khác nhiều so với độ dốc của thác.

Con rắn lớn dựa vào cơ thể dài và linh hoạt của mình để quần quanh những cái cây nhỏ bé và leo lên một cách suôn sẻ, nhưng lại có một vài cây khô nhỏ xíu. Thư Hàn Ngọc tưởng chừng như có thể leo lên dễ dàng, nhưng rất nhiều cành cây bị hắn đè xuống đã gãy rời, những cành gãy - kèm theo những viên sỏi nhỏ bị lung lay - đổ nhào xuống

Thư Cẩm Thiên vừa xem vừa cảm thấy lo lắng. Mặc dù con rắn lớn không đối xử tốt với anh, nhưng đó không phải là tội đáng chết, và anh không hy vọng sẽ có chuyện gì xảy ra với mình, Chỉ đến khi con rắn lớn leo lên được đỉnh vách đá, Thư Cẩm Thiên mới thở dài, như trút được gánh nặng.

Thư Hàn Ngọc đứng ở chỗ cao nhìn Thư Cẩm Thiên , Thư Cẩm Thiên cũng mỉm cười vẫy tay với hắn. Tâm tình rất tốt, hắn vặn người quanh cây ăn trái, kiên quyết bẻ gãy thân cây lớn. Với một cú hất đầu, cây ăn quả đã bị ném xuống váchđá.

Thư Cẩm Thiên thầm nghĩ: Cơ hội đã đến, xoay người chạy vào rừng.

Thư Hàn Ngọc nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, thân thể chuẩn bị đi xuống vách núi khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thư Cẩm Thiên. Một bóng đen chạy nhanh như gió, lao thẳng vào khu rừng rậm rạp.

Tại sao... anh ta lại muốn trốn thoát?

Thư Cẩm Thiên có một phần giây chán nản. Anh nhìn giống cái bỏ chạy, suốt chặng đường cho đến khi bóng dáng anh bị cây xanh che khuất.

Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của anh ta nheo lại, và anh ta lao mình ra khỏi vách đá. Chỉ trong vài giây, cơ thể khổng lồ của anh ta đàn mạnh xuống mặt nước và tan ra âm thanh đập mạnh; ngay cả dòng nước chảy xiết của thác cũng không thể che lấp được.

Dù cách nhau mấy chục mét, Thư Cẩm Thiên cũng nghe thấy âm thanh dị thường này. Bước chân đang chạy nước rút của anh không khỏi chậm lại cho đến khi anh dừng lại, đứng ngây ngốc tại chỗ.

Sau lưng truyền đến một tiếng xào xạc quen thuộc, Thư

Cẩm Thiên rốt cục tỉnh táo lại. Trong lòng giật mình, hắn vội vàng bỏ chạy.

Nhưng nó đã quá trễ rồi. Một cái đuôi rắn khổng lồ quét qua, Thư Cẩm Thiên bị đánh ngã xuống đất. Sức mạnh của Thư Hàn Ngọc rất lớn và nó khiến Thư Cẩm Thiên trượt trên sàn khoảng năm mét trước khi đâm vào một cái cây và dừng lại.

"Pi!"

Thư Cẩm Thiên phun ra một ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất không đứng dậy được. Nhưng hắn không muốn nhượng bộ, cố chấp ngẩng đầu nhìn Thư Hàn Ngọc.

Thư Hàn Ngọc chậm rãi bò tới bên cạnh Thư Cẩm Thiên, từ trên cao nhìn xuống anh.

Thân rắn to lớn màu xanh đậm của hắn bất ngờ run rẩy yếu ớt, một vệt máu chảy ra từ miệng rắn.

Thư Cẩm Thiên lặng lẽ nhìn Thư Hàn Ngọc một lát rồi nhắm mắt lại. Hãy gọi nó là chẵn. Tôi làm tổn thương anh ấy, và anh ấy vẫn quay lại. Tất cả những điều này chỉ có bản thân anh có lỗi và anh đã gặt những gì mình đã gieo .

Thư Cẩm Thiên cúi đầu thả lỏng cơ thể, mềm nhũn trên mặt đất.

Thư Hàn Ngọc quấn quanh anh rồi nhanh chóng trườn về phía sau.

Chặn đường gập ghềnh , Thư Cẩm Thiên còn chưa kịp trở lại động , thân thể không chịu nổi gánh nặng mà ngất đi.