Chương 5: lần đầu phản kháng.

Linh Xà rất vui mừng trước hành vi ngoan ngoãn của giống cái. Với tâm trạng dịu dàng hiếm có, anh ôm chặt cậu lại gần rồi mở miệng nói.

"... Ăn?"

Miệng lưỡi vụng về của người đàn ông thốt ra một lời nặng nề, giọng điệu của anh ta xoay vài vòng rồi trở lại bình thường một cách kỳ diệu.

Đây chính là điều mà Linh xà đã học được từ miệng giống cái, lập tức áp dụng vào thực hành, nó khá đúng đắn.

Họ không thể kết nối thông qua ngôn ngữ của mình, vì vậy một trong số họ sẽ phải học một ngôn ngữ mới. Hơn nữa, nếu anh ta là người học, anh có thể vượt qua khó khăn trong việc bắt giống cái học, đồng thời có thể ngăn cản giống cái học ngôn ngữ ở đây và tìm cơ hội giúp đỡ từ những thú nhân khác.

Sau khi cân nhắc lại, anh nhận ra rằng ,giống cái đó không thể là người của bộ tộc Thiên lang. Rốt cuộc thì có một vấn đề về ngôn ngữ.

Có lẽ giống cái và tộc Thiên lang chỉ có một ít... Ừm, có quan hệ gì? Đó chỉ có thể là giống cái đang trong cơn động dục của anh ấy.

Tuy nhiên dù thế nào đi chăng nữa việc tránh xa người khác không bao giờ là sai lầm.

Thư cẩm Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông này, không biết những gì mình nghe được Có phải ảo giác hay không .

"Ăn". Linh xà lại mở miệng. Điều anh ấy thật sự muốn bày tỏ là " bạn có muốn ăn không". Tuy nhiên, lúc này anh chỉ có thể nhớ được vài từ.

Lần này cách phát âm của người đàn ông đã chính xác hơn rất nhiều, âm thanh phát ra cũng bớt đi vài vòng.

Thư cẩm Thiên không khỏi buồn cười, nhưng tâm tình hiện tại lại khiến anh không nhịn được cười. Con rắn đang học ngôn ngữ của anh.

Nếu vậy thì chẳng phải điều đó cũng có nghĩa là anh ta không có ác ý gì với mình hay sao? Và chỉ đơn thuần coi anh ta như một loài tương tự có thể làm bạn đồng hành.

Thư cẩm Thiên nghĩ, có lẽ hoàn cảnh của mình cũng không khốn khổ như mình tưởng tượng.

" Ăn gì" tuy nhiên, cho dù đối phương muốn hắn ăn thuốc độc, anh cũng đoán rằng mình cũng không có tư cách từ chối.

Họ có thể chưa tương tác lâu nhưng anh có thể chắc chắn về điều này. Người đàn ông độc tài này, hoặc có lẽ là con rắn sẽ không cho phép anh nói không.

Đôi lông mày xinh đẹp của con rắn nhíu lại, hắn đưa tay ra sờ nắn cơ thể Thư Cẩm Thiên. Thư Cẩm thiên lập tức thu mình vào trong lòng hắn, tránh né. Sau khi nhận được ánh nhìn trừng trừng từ đôi mắt xanh lục đó anh khéo léo ngừng di chuyển.

Lúc này Linh Xà mới tiếp tục mò mẫm, Thư Cẩm Thiên nhịn không được nổi da gà.

Tên quái đản này muốn làm gì?

Cuối cùng, Linh Xà từ trong quần áo của Thư Cẩm Thiên lấy ra một ít trái cây, chính là những quả màu xanh mà hắn đã hái trước đó.

Thư cẩm thiên thả lỏng. Một mối đe dọa không xác định thậm chí còn đáng sợ hơn. Giờ đây khi đã biết người đàn ông đó muốn gì, anh không còn sợ hãi như trước nữa.

"Anh có muốn tìm thứ gì đó cho tôi ăn không" Thư Cẩm Thiên vòng tay ôm lấy người đàn ông để giữ thăng bằng. Anh nhìn trái cây xanh trong tay ,bắt gặp đôi mắt lấp lánh đó ,nhàn nhạt hỏi câu này.

Linh xà đặt trái cây lên bụng anh, sau đó sờ vào bên trong quần áo của anh. Sau khi xác nhận bên trong không có gì hắn liền đưa trái xanh cho Thư Cẩm Thiên ăn.

"Ăn"

Cách phát âm của anh lần này gần như chính xác hoàn toàn. Thư cẩm Thiên thầm ngưỡng mộ. Coi anh như một thiên tài ngôn ngữ chân chính.

Nhìn trái cây màu vàng xanh pha chút đỏ này. Thư cẩm Thiên nhớ lại cảnh tượng con rắn lớn cắn và làm rơi trái cây xuống. Thư cẩm Thiên cầm lấy quả xanh sau mấy giây dây dưa, cuối cùng cũng chịu không nổi "lời mời" nhiệt tình quá mức của đôi mắt xanh xa lạ ,anh lấy hết can đảm và cắn một miếng.

Để qua một đêm , quả còn ngon hơn khi mới hái một cách đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc loại cây này đã bị nước bọt của con rắn làm ướt anh thấy khó nuốt.

Anh không dám nhai quá nhiều trong mỗi miếng ,ép từng miếng xuống cổ họng và cuối cùng ăn hết một miếng trước khi liên tục nói rằng mình đã no. Tuy nhiên lần này anh đói đến mức không còn chút sức lực nào.

Linh xà cũng không để ép giống cái, ôm hắn như thế này vô cảm nghịch mái tóc đen ngắn của hắn.

Không thể hiểu được suy nghĩ của kẻ lập dị. Thư Cẩm Thiên cảm thấy mình nên chủ động chiều chuộng hắn thì hắn mới có thể vui vẻ ở đây.

"Này, tôi tên là Thư cẩm Thiên. Còn tên anh là gì?"

Linh xà nghe được thanh âm ,nghiêng đầu nhìn Thư Cẩm Thiên .Đôi mắt anh tập trung và chăm chú nhìn vào môi anh. Thư cẩm Thiên lo lắng liếʍ môi có phần nứt nẻ của mình ,rồi lặp lại :" Tôi là Thư Cẩm Thiên còn anh.?"

"Thư... Cẩm Thiên ?" Một giọng nói dễ chịu phát ra từ người đàn ông. Điều khiến anh trở nên khác biệt là giọng nói của anh dịu dàng đến bất ngờ. Khiến người ta liên tưởng đến một Quý tộc khiêm tốn, hiền lành Như Ngọc.

"Đúng, tôi là Thư Cẩm Thiên. anh tên gì?". Thư Cẩm Thiên vô cùng ngạc nhiên . Sẵn sàng nói chuyện với anh ấy có nghĩa là anh ấy coi trọng anh ấy ,ít nhất ,anh ta sẽ không coi anh ta như một nguồn dự trữ lương thực. Linh xà lắc đầu, đôi mắt trông xanh bất ngờ lộ ra vẻ ngây Thơ. Thư cẩm tiên có chút kinh ngạc ,nhưng giây tiếp theo liền tỉnh táo lại. Chắc chắn đó là ảo giác của anh vì anh biết người đàn ông này chắc chắn là một tồn tại đáng gờm.

"Anh không có tên à?.... sao tôi không cho anh một cái tên nhỉ".

Thật là một cơ hội tốt .Để chiều chuộng ai đó ,người ta phải chủ động thu phục họ.

Linh xà nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào giống cái mùi hương của giống cái dường như đã trở nên thơm hơn rất nhiều, mùi hương động dục thật quyến rũ!

Ừm... Cơ thể bạn mát mẻ và trở nên ấm áp sau khi chạm vào một lúc lâu. Nó làm tôi liên tưởng đến một viên ngọc tốt sẽ trở nên ấm áp sau khi được cầm trên tay. Thế thì tôi gọi anh là Hàn Ngọc."

Nói xong, Thư Cẩm Thiên nghi hoặc nhìn nam tử. Thấy anh không phản đối ,anh nói tiếp: " nếu muốn ,anh có thể mang cùng họ với tôi nhé.

Thư Hàn Ngọc nheo mắt lại, không có biểu hiện gì.

"Vậy thì quyết định đi .Trong tương lai, anh sẽ là Thư Hàn Ngọc và là anh trai của em ". Vậy sau này anh đừng dọa em nữa được không ?Và thậm chí còn tốt hơn nếu anh để tôi đi.

Hàn Ngọc nhìn đôi môi đỏ đã lấy lại được màu sắc,đóng mở không ngừng. Hơi thở ấm áp phả ra thật dễ chịu.

Anh thè cái lưỡi dài ra liếʍ vào khóe môi bị cắt của giống.Mn, đẹp và ấm áp. Cảm thấy rất thỏa mãn ! Anh muốn tiến sâu hơn nữa vào đôi môi ấm áp của giống cái.

Thư Cẩm Thiên bị phát hiện không biết, bị liếʍ trực diện . Người đàn ông thè lưỡi ra và - bất ngờ đầu lưỡi của con rắn - liếʍ quanh môi anh. Chưa kịp phản ứng đã bị hắn liếʍ.

Mát mẻ và băng giá . Cái lưỡi chẻ làm đôi của Thư Hàn Ngọc mang theo một luồng khí lạnh.

Lưỡi rắn liếʍ bên ngoài cảm thấy không đủ, thậm trí còn kéo dài đến khe hở giữa môi anh, có ý định xâm chiếm.

"Ah. " Hoảng hốt, Thư Cẩm Thiên xô Hàm Ngọc ra , khiến anh ngã đập mông xuống đất.

Có lẽ vì không lường trước được sự phản kháng của anh nên anh bất ngờ thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông đó. Thư Hàn Ngọc nheo mắt lại đá vào bụng Thư Cẩm Thiên. Cú đá khiến Thư Cẩm Thiên bay đi đập vào vách hang và ngã xuống. Tiếng va chạm vang vọng trong hang động rộng lớn hồi lâu không hề phai nhạt.

"Ồ.."Thư Cẩm Thiên nằm sắp trên đất, vì quá đau nên không thể cử động.

Cột sống của anh sắp gãy. Cơn đau dữ dội chạy dọc theo sống lưng . Lan sang tứ chi và cuối cùng tập trung ở đầu. Thư Cẩm Thiên tầm mắt tối sầm, nhất thời không nhìn thấy gì.

Phải mất một lúc anh mới có thể nhìn thấy ánh sáng nhưng mắt anh vẫn nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh. Thư Hàn Ngọc nhìn giống cái bị hắn đánh bay lên không trung như thể anh không có chút trọng lượng nào. Hắn không phải tức giận với chính mình vì đã không kiểm soát được sức mạnh của bản thân. Thư Hàn Ngọc nhìn xuống Thư Cẩm Thiên đang nằm trên đất. Anh cúi xuống đưa một bàn tay trắng nõn lau đi vết máu đang chảy xuống khóe môi.

"Bùi"

Thư Cẩm Thiên phun ra một ngụm máu tươi, hận trừng mắt nhìn người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt.

"Ý định chết tiệt của ngươi là gì ? Ngươi muốn bắt lão tử làm gì ?"

Ngay Cả một người có tính kiềm chế cũng sẽ có chút nóng nảy, huống chi là Thư Cẩm Thiên, con cả của một gia đình giàu có. Dù chỉ là mục tiêu nhưng từ nhỏ anh đã nhận được rất nhiều sự kính trọng và chiều chuộng. Anh chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc như vậy. Ngay cả khi anh bị bắt cóc họ cũng chưa từng làm nhục anh như thế này.

Thư Hàn Ngọc lúc này đã hối hận về hành vi nặng tay của mình và vì thế đã chiều theo cơn thịnh nộ của giống cái.

Đứng dậy, Thư Hàn Ngọc liếc nhìn giống cái trên mặt đất, hóa thành hình dạng rắn . Tiếp theo đó là một âm thanh chói tai Kỳ lạ. Thư Cẩm Thiên khó chịu nheo mắt lại giây tiếp theo ,đứng trước mặt hắn không phải là một con người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ,mà là một con mãng xà đáng sợ.

Thư cẩm Thiên hít vào một ngụm khí lạnh thân thể nhịn không được lùi về phía sau.

Anh Ta đã muốn làm cái gì? Hành động vừa rồi của anh khiến hắn chán Thư Cẩm Thiên ,bây giờ muốn ăn thịt hắn sao?