Chương 47

Tề Cẩn Ngọc nghe thấy tiếng kêu liền quay người lại, đi tới bên giường nhìn Hoa Vô Song, cầu xin nhìn Hoa Vô Song. "Ba, anh trai anh ấy …. Làm như thế là vì con"

Hoa Vô Song nhìn cậu, ném thắt lưng trong tay vào góc giường, nhìn Hoa Viên Thiệu có chút ngượng ngùng kéo quần lên, sau đó kéo chăn bông trên giường bệnh tới.

Hoa Viên Thiệu có vẻ hơi khó chịu vì sao hắn lại đau đớn kêu lên tiếng, bởi vì lúc này lại có y tá gõ cửa. Còn chất vấn tại sao vết thương lại chuyển biến xấu.

"Thật xin lỗi, ba, chờ thương thế của tôi bình phục, nhất định sẽ cho ba một câu trả lời thỏa đáng." Hoa Viên Thiệu ngẩng đầu nhìn ông: "Nhưng mà trước giờ ba đối với tôi cùng Cẩn Ngọc đều mặc kệ không quan tâm, sao giờ lại nghĩ đến việc muốn dạy cho tôi một bài học. Không phải như này rất buồn cười sao?”

Hoa Vô Song cũng không bị lời nói của hắn làm cho đau lòng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Đó là lỗi của ba. Ba xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Về sau ba sẽ trở thành một người cha tốt hơn."

Tề Cẩn Ngọc có chút cảm động, cúi đầu gọi ba. Nhưng Hoa Viên Thiệu lại không có cảm động, vẫn là vẻ mặt phản kháng: "Ba biết rõ tay tôi đang bị thương, vậy mà vẫn ra tay đánh thật nặng.”

Hoa Vô Song chăm chú nhìn hắn: “Vậy con hy vọng chính ba sẽ thanh toán tiền thuốc men và không trừng phạt nghiêm khắc với con, đó mới là giải quyết được vấn đề à, sau đó, chờ đến lần sau con quỳ xuống tổ đường trước mặt vợ ba, nói rằng con muốn ở bên Cẩn Ngọc mãi mãi và dùng nữa cái mạng còn lại để bồi thường cho vợ ba sao.”

Hoa Viên Thiệu miệng lưỡi khô khốc, hắn không tìm được lời nào để phản bác: “Con biết.” Hắn thậm chí còn không dám kiểm tra xem ba hắn có trách móc hắn hay không.

“Ba không cần người nối dõi tông đường.” Hoa Vô Song giống như có chút lạnh lùng nói: “Yêu đương là chuyện của hai con nhưng trách nhiệm của ba là giáo dục các con không nên tự làm tổn thương chính mình, phải trưởng thành lên. Ba hy vọng những lời dạy dỗ của ba có thể giúp ích cho các con và sẽ khiến hai đứa không hối hận khi đã có một người cha như ba.”

Hoa Viên Thiệu theo bản năng cắn môi, sờ lên khóe miệng đầy máu, hắn cảm thấy có chút đau đớn, hắn liếc nhìn Hoa Vô Song, trong mắt vẫn còn có chút phản nghịch: "Vậy còn em ấy thì sao? Lúc đó khi tôi đối xử với em ấy nặng nề như vậy, ba ở đâu? Tại sao ba không giúp đỡ? "Giọng điệu của Hoa Viên Thiệu cuối cùng chuyển thành một câu hỏi, buộc tội không chỉ bản thân mình mà còn cả ba hắn.