Chương 45

Hoa Viên Thiệu nhăn mặt, chậm rãi đứng dậy, trực tiếp rút ống truyền dịch trong tay ra, cơn đau trên tay liền ập đến. Hoa Vô Song…. Đúng là không phải người cha tốt.

Hắn liếc nhìn Tề Cẩn Ngọc ở nơi xa, khẩn cầu giữ lại mặt mũi: "Tôi ….Có thể tắt camera trong phòng được không?"

Hoa Vô Song không quan tâm, chỉ gọi điện thoại. Sau đó, ông bước đến cửa phòng bệnh và khóa cửa lại. “Hiệu quả cách âm ở đây không tốt.”

Hoa Viên Thiệu gật đầu như nhận mệnh, đứng dậy quỳ xuống giường bệnh. Hắn cẩn thận cúi người, cởi thắt lưng, đưa cho Hoa Vô Song.

Trước khi cắt cổ tay, hắn cũng đã biết Hoa Vô Song sẽ tức giận đến mức nào, nhưng không ngờ Tề Cẩn Ngọc lại phải đứng nhìn. Hắn chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng thôi. Hoa Viên Thiệu cắn môi.

Này có tính là hắn đang bị mẹ trừng phạt nhẹ không? Bà có lẽ sẽ hơi tức giận nếu con trai bà cứa cổ tay trước mặt bà.

Tề Cẩn Ngọc quay lưng về phía Hoa Viên Thiệu, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng có thể đoán được vẻ xấu hổ của Hoa Viên Thiệu. Vì dù là em trai hay người yêu của hắn, thì e là anh trai cậu cũng sẽ không muốn để cậu nhìn thấy cảnh mình bị đánh.

Hoa Viên Thiệu chậm rãi cởϊ qυầи, mặt có chút phát sốt, dần dần đỏ lên. Tai hắn như bị bỏng. Hắn tụt quần xuống đầu gối, cẩn thận tránh vết thương trên tay trái và hoàn thành chuỗi thao tác này với tay phải.

Hoa Vô Song hiển nhiên không hài lòng, ông gấp thắt lưng làm đôi, quất nhẹ vào mông hắn. Nhưng may mà ông không có nói ra thành lời. Hoa Viên Thiệu cho rằng nếu Tề Cẩn Ngọc biết chuyện này, hắn sẽ xấu hổ chết mất.

Hoa Viên Thiệu cẩn thận đưa tay phải ra sau lưng, chậm rãi cởϊ qυầи lót, lộ ra cặp mông vẫn còn hơi tím. Vết thương lần trước vẫn chưa lành.

Hắn nghiến răng và bĩu môi ngoan ngoãn. Vòng eo thon gọn có những đường nét cân đối hoàn hảo, phần mông hơi phẳng vì tư thế này buộc phải hé ra, để lộ một vùng hình tam giác. Điều này chỉ khiến Hoa Viên Thiệu cảm thấy cơ thể mình càng nhạy cảm hơn, sắc mặt càng ngày càng nóng bừng.

"Vụt." chiếc thắt lưng xé toạc không khí, phát ra âm thanh lớn, Hoa Viên Thiệu vừa nghe thấy âm thanh đó liền cảm thấy có chút sợ hãi, nhịp tim dần dần tăng tốc. Và hi chiếc thắt lưng chạm vào mông, hắn gần như rêи ɾỉ và thở hổn hển vì đau. "Bép.!"

Hoa Vô Song rất nghiêm túc, ông quất mạnh thắt lưng vào mông Hoa Viên Thiệu. Trên mông lập tức sưng lên một vệt đỏ thẫm, vết đỏ dần dần sưng lên, cả hai mông đều bị vết thắt lưng che kín, để lại vết thương đau đớn.

Màu đỏ sậm chồng lên vết thương màu tím sẫm trước đó chỉ khiến sự kiên nhẫn của Hoa Viên Thiệu càng thêm khó khăn. Hắn không những phải chịu đựng sự đánh đập mà thậm chí còn phải cầm máu một lần nữa từ vết thương do chính tay mình cắt.