Chương 3: Hoa thược dược

Nàng luôn là người thích thoải mái, hôm nay mặc trang phục lộng lẫy như thế, ngồi thật lâu đã sớm không chịu nổi.

“Đương nhiên có thể.”

Nói là đến biệt điện, nhưng cung tỳ kia lại dẫn Hoa Ly đến một con đường không xa lắm, cũng không biết là đi vào cung thất nào, vào đến trong điện, Hoa Ly mệt mỏi ngồi ở trên đệm mềm, chỉ cảm thấy giữa trán có mồ hôi nóng bức khó chịu, gọi cung tỳ lấy nước cho mình, rửa sạch phấn trang điểm trên mặt.

Trong thau nước mạ vàng phủ một tầng hoa tươi, ngón tay thon dài của thiếu nữ cầm khăn lụa, tư thái vô cùng đẹp mắt, sau khi lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt, để lộ ra gương mặt trắng nõn khiến cung tỳ ở gần đó nhìn đến ngây người.

“Phu nhân xinh đẹp như tiên nữ, thật đúng là thế gian hiếm có.”

Hoa Ly cười nói chuyện một lúc với nàng ta, nàng không ngồi yên một chỗ được, đi lại khắp mọi nơi trong cung thất, sau khi đến sau điện không khỏi khϊếp sợ kêu lên một tiếng, ở chỗ trung đình kia, thế mà trồng đầy hoa thược dược, gió thổi qua, mùi hoa thoang thoảng bay khắp xung quanh, cánh hoa dập dờn, nhìn giống như tiên cảnh vậy.

Đám cung tì lại nhanh chóng mang điểm tâm đến, đều là những thứ mà Hoa Ly thích ăn, trong lúc nhất thời, ngồi ở trung đình giữa biển hoa thược dược, ăn điểm tâm, thoải mái không nói nên lời.

Nhân sinh có hai chuyện đẹp nhất đều gom đủ ở chỗ này.

Chẳng qua sau khi thiên tử xuất hiện, hai chuyện đẹp nhất trong nhân sinh cũng biến thành áp lực.

Hoa Ly cứng đờ, ngẩn ngơ ngồi ở đó, miếng bánh táo đang ăn trong miệng nhỏ nhắn rơi xuống tà váy hồng nhạt, thiên tử dùng tay cầm lên, ngón tay thon dài vân vê miếng bánh táo, khẽ cắn một miệng vào chỗ có dấu răng hơi mờ của Hoa Ly.

“Ngọt hơn ngày xưa một chút, thích chứ?”

Thiên tử trẻ tuổi thay đổi đế phục, cứ như vậy ngồi bên cạnh Hoa Ly ăn điểm tâm mà nàng đã cắn qua, đột nhiên cười nhìn về phía nàng, gương mặt tuấn mỹ gian tà dịu dàng khiến người ta lạnh lẽo.

“Bệ… Bệ hạ…”

Hoa Ly nhìn thiên tử hái một đóa hoa thược dược màu trắng trong tay, cài lên búi tóc của nàng, theo bản năng trốn về phía sau, lại bị thiên tử đè bả vai gầy yếu lại, sức trên tay hắn thật sự lớn, ép nàng hoàn toàn không động đậy nổi, ngay cả tiếng kêu đau cũng không dám phát ra.

Đóa hoa xinh đẹp được cài lên búi tóc.

“Đều là vì nàng mà chuẩn bị.” Mỹ nhân đoan trang, thiên tử cười càng thêm dịu dàng, dung mạo băng cơ mỹ nhân, đôi mắt long lanh bức người, ngay cả đóa hoa kia cũng bị dung mạo của nàng làm giảm đi vẻ đẹp, khó trách hắn nhớ thương ngày đêm suốt mấy tháng.