Hắn nhận ra khuôn mặt đó đang bị thương và rướm máu....
"Ta đã làm gì đệ thế này....ta xin lỗi..."
Bạch Tử Phong ôm lấy Dạ Thiên Minh vào lòng, hắn bắt đầu nhận thấy sự ghen tuông mù quắng và sự yêu thương hắn dành cho Dạ Thiên Minh bị chà đạp quá lớn nên đã làm hành động điên rồ này....
"Dạ Thiên Minh, đệ nghe ta nói không...."
Nhưng Dạ Thiên Minh vẫn cứ nằm bất động mãi như vậy. Đã nhiều ngày nay Dạ Thiên Minh đã bị dày vò về cái chết của hắn và y còn chứng kiến việc Bạch Môn rơi vào tay Hắc Đại Lan nên tâm trạng như một người điên...không còn hồn trong xác nữa...mỗi ngày nỗi nhớ hắn càng lúc càng nhiều. Y thèm được vòng tay đó ôm thật chặt và thèm được nói lời yêu hắn dù chỉ 1 lần cuối....
Bạch Tử Phong bắt đầu run sợ, lo lắng, cứ thế ôm lấy cơ thể kia mà gọi...
"Dạ Thiên Minh...để tỉnh dậy mau...ta xin lỗi...thực sự ta sai rồi...ta không nên đối xử với đệ như vậy....thực sự ta đã quá yêu đệ....ta rất sợ mất đệ...."
Cho dù Bạch Tử Phong có nói gì đi nữa thì thì Dạ Thiên Minh vẫn nằm im...cơ thể Dạ Thiên Minh trở lên lạnh dần.... Tử Phong lấy y phục choàng lên người Dạ Thiên Minh và cố giữ ấm cho y....
"Đệ dậy đi...dậy cùng ta về Bạch Môn...đệ còn đàn cho ta nghe nữa cơ mà...."
Giọng của Tử Phong lạc dần...trời đã quá tối và lạnh càng lúc càng buốt trên cả hai cơ thể...Nhưng giọt nước mắt của Bạch Tử Phong chảy xuống khuôn mặt đầy vết thương kia và dường như lòng của cả hai đang không thể thở được, đau đến tận tâm can....
"Ta yêu cầu đệ nghe lời ta...dậy đi...ta xin đệ...ta xin đệ đó..."
Tiếng gọi ai oán lòng người...cánh tay của Dạ Thiên Minh đang buông xuôi xuống....nhưng có lẽ ông trời vẫn chưa cho Thiên Minh đi vào lúc này....hàng mi khẽ động đẩy....hơi thở yếu dần....và cố gắng đẩy hàng mi lên để cố nhìn thấy Tử Phong.
Dạ Thiên Minh dùng sức lực cuối cùng khẽ đưa bàn tay yếu ớt nhưng chẳng thể dơ lên nổi. Ngay lập tức tay Tử Phong cần lấy tay y và đặt lên môi mình...
" Đệ nhìn ta đi...Ta xin lỗi...đệ nhìn ta mau đi.... đệ dậy rồi chúng ta mau chóng về Bạch Môn thôi..."
Tử Phong đang chuẩn bị ôm lấy Dạ Thiên Minh để trở về để kịp thời chữa trị vết thương kia....nhưng Dạ Thiên Minh không muốn vậy. Miệng cậu lắp bắp khẽ nói ra câu gì đó....
"Đệ đừng nói nữa...xin đệ đừng nói gì vào lúc này...."
Nhưng Dạ Thiên Minh cố gắng lấy hết hơi sức và và khẽ nói
"ĐỆ YÊU HUYNH"
Câu nói vừa dứt thì cánh tay đó buông xuống...tuốt khỏi bàn tay của Bạch Dạ Phong mà rơi xuống....
Bạch Dạ Phong gào lên
"Thiên Minh...Thiên Minh đệ có nghe ta nói không? "
"Đệ Mau tỉnh dậy cho ta...Thiên Minh...."
Và câu nói yêu đó cuối cùng cũng được nói ra...và giờ đây cả Bạch Dạ Phong và Dạ Thiên Minh...trách ai được bây giờ......
Dạ Thiên Minh đã mỉm cười lần cuối....
..................................................................................................
Người ta tìm thấy xác của Bạch Tử Phong và Dạ Thiên Minh ở con sông đó. Được cột cùng với nhau bởi dây đai áo của cả hai ngươi....ngay tại con sông đó...nơi mà họ gặp nhau...cũng là nơi họ kết thúc một tình yêu đau khổ.....
Nhưng vẫn thật hạnh phúc khi Dạ Thiên Minh có cơ hội cuối cùng để nói lời yêu cùng Bạch Tử Phong...
..........................hết.............................