"Hoa phi hoa, vụ phi vụ,
Dạ bán lai, thiên minh khứ....."
Bạch Tử Phong, cất tiếng buông lòng người qua từng câu nghe đến nặng lòng...Chưa kịp kết thúc đoản thơ thì giọng một ai đó cất lên phía sau để
"Lai như xuân mộng kỷ đa thì,
Khứ tự triêu vân vô mịch xứ."
"Là ai?" Bạch Tử Phong giật mình khi hắn còn không biết sự có mặt của một người lại. Chẳng lẽ võ công cao cường đến mức đi đến gần hắn mà hắn còn không biết rõ sao....
"Có vẻ tâm trạng huynh không được tốt?"
Bạch Tử Phong chẳng bao giờ đối đáp với kẻ lần đầu gặp, chỉ có lưỡi kiếm của hắn sẽ nói chuyện mà thôi. Nhưng sao lần này hắn lại bối rối đến lạ thường. Trước mặt hắn là một nam nhân, nhưng sao vẻ đẹp của y lại khiến hắn trở lên ngây người đến vậy...
Bàn tay mảnh khảnh khẽ chạm vào chiếc lá rơi trên tóc Bạch Tử Phong, ngước lên nhìn hắn băng đôi mắt nhu tình. Miệng nở một nụ cười xoáy và trái tim của hắn...Chẳng có sự đề phòng nào ở đây....
"Sao huynh nhìn ta như vậy?"
"Ngươi là ai? Tại sao lại có mặt nơi đây? Đây không phải nơi để người nán lại lâu?"
" Trên đời này ta không sợ gì cả, ta muốn theo huynh để báo thù"
"Ta Không biết người là ai, thù với ngươi cũng chẳng liên quan gì ta, hà cớ gì đòi theo ta..."
"Ta có một mối thù với Hắc Đại Lan, ta muốn góp chút sức cùng huynh được không?"
Bạch Tử Phong khẽ nhìn đôi mắt đó...
"Ta còn chưa biết tên người?"
"Hãy gọi đệ là Dạ Thiên Minh........"
"Nhưng có cái gì để ta chắc ngươi không phải là người của Hắc Đại Lan muốn trà trộn vào đây mà làm loạn..."
"Huynh xem...nếu như đệ là người của Hắc Đại Lan thì cỡ gì đến đây để nạp mạng cho huynh"
Mặc dù lời nói đó không đủ thuyết phục Bạch Tử Phong nhưng hắn ta chẳng hiểu sao lại trở nên nhún nhường khi gặp con người này.
"Thiên Minh....cái tên cũng khá hay...vậy cho ta xem kiếm pháp của người đi..."
Ngay lập tức Bạch Tử Phong đẩy thanh kiếm của mình đến cạnh kiếm của Dạ Thiên minh khiến lưỡi kiếm bay ra khỏi vỏ và tung lên trời... Nhanh tay Dạ Thiên Minh cầm lấy chuôi kiếm và đưa ra đường kiếm sắc lẻm đến người Bạch Tử Phong.
Bạch Tử Phong trở khẽ người qua một bên tránh lấy đường kiếm mỏng của Thiên Minh...
Dạ Thiên Minh di chuyển nhẹ nhàng tấn công đến trực điện người Bạch Tử Phong nhưng điều đó cũng không khiến hắn bận lòng. Kiếm của hắn còn chưa rút ra khỏi vỏ.
"Rút kiếm của huynh ra..."
"Kiếm ta mà rút ra là sẽ thấy cảnh máu rơi..."
Bạch Tử Phong cầm thanh kiếm đang nằm trong bọc đưa lên một đường kiếm pháp nhẹ khiến thanh kiếm của Dạ Tử Minh văng khỏi tay rơi xuống và cắm xuống đất.
"Đường kiếm không tệ, nhưng còn phải học nhiều hơn nữa..."
"Vậy huynh dạy ta đi..."
"Ta không rảnh, với lại ta sẽ không để cho người theo ta đâu...hãy đi đi...thù thì của ngươi hãy tự trả...không liên quan đến ra..."
Bạch Tử Phong nói xong ngay lập tức rời đi...Dạ Tử Minh nhìn theo mà nói thật lớn...
"Ta đợi huynh ở đây...ngày nào cũng đợi vào giờ này...hãy cho ta theo huynh..."
................
Cứ thế mấy ngày sau Dạ Tử Minh đều đến cạnh con sông này mà chờ đợi Bạch Tử Phong nhưng y không biết rằng hắn chẳng để ý gì đến y cả.
Bạch Tử Phong trở về Bạch Môn và những sau ngày đó hắn cũng chẳng đến con sông đó thêm lần nào nữa. Công việc của hắn mỗi lúc càng bận rộn....điều tiết nhân lực và sắp xếp lại thế lực của mình để đối phó với Hắc Đại Lan.
Buổi tốt nay hắn uống khá say....hắn bước vào trong phòng
"Thưa Bạch Vương....người muốn nghỉ ngơi sao?"
Bạch Tử Phong liếc nhìn nữ nhi kia một cái....
"Ra ngoài..."
"Dạ hãy để nô tỳ ở lại hầu hạ Bạch Vương ...."
"Ra Ngoài...cút..." Bạch Tử Phong trừng mắt lên khiến nữ nhi kia khϊếp sợ mà vội bước ra ngoài.
Bạch Tử Phong hôm nay không được vui...hắn lại tính sai một bước nên khiến cho bàn cờ của hắn bị mất đi một con tốt. Khẽ hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài leo lên lưng ngựa mà quất mất roi phóng nhanh ra khỏi Bạch Môn.
Hắn lại chạy đến bên bờ sông, nơi này khiến hắn trở nên thanh thản hơn. Xuống ngựa và đi đến cạnh bờ sông và thở dài...
"Huynh lại có tâm trạng gì sao?"
Bạch Tử Phong trở người lại đưa sát kiếm vào cổ Dạ Thiên Minh và đè y xuống bãi cỏ xanh..
"Khốn kiếp, lại là ngươi...tại sao ta không nghe bước chân ngươi đến...."
"Đệ đã đứng ở đây lâu rồi...ngày nào đệ cũng chờ huynh..."
Đôi mắt trong véo nhìn hắn....những sợi tóc dài vương vấn trên môi của Dạ Thiên Minh. Kiếm chưa rút khỏi bọc nhưng vẫn kề sát cổ y. Lần đầu Bạch Tử Phong thấy một người không hề sợ hắn. Toàn thân hắn dè ghi lên người Dạ Thiên Minh...
"Ta sẽ không bao giờ cho người theo...cút...đi...hôm nay tâm trạng ta không tốt...đừng để kiếm của ta phải rút ra khỏi vỏ..."
"Huynh cứ việc rút kiếm ra khỏi vỏ nếu huynh muốn, đệ vẫn sẽ ở đây..."
Bạch Tử Phong cau đôi lông mày lại. Hắn vẫn không nghĩ là bị tên tiểu tử kia thao túng qua từng lời nói. Nếu là kẻ khác chắc hắn cũng đã cho y quy tiên rồi...Nhưng sao không thề.....
Tay Bạch Tử Phong cầm lấy thân vỏ kiếm mà đặt trên cổ tiểu tử đó..tay kia khẽ đặt lên ngực, giờ hắn có thể cảm nhận được nhịp thở nhẹ nhàng của Dạ Thiên Minh. Bất ngờ Dạ Thiên Minh kéo nhẹ đầu chuôi của kiếm lộ ra đoạn kiếm sắc nhọn sát ngay cổ của mình. Bạch Tử Phong túm lấy lưỡi kiếm để nó không chạm vào da thịt mỏng trên cổ Thiên Minh, cứa lên vùng tay đó và rơi xuống giọt máu trên cổ Thiên Minh...
Xem ra tiểu từ này không hề sợ chết... Bạch Tử Phong đứng dậy và đưa kiếm lại trong vỏ. Đây là kẻ đầu tiên dám rút kiếm ra khỏi vỏ của hắn. Mà đúng như hắn nói kiếm rút ra phải dính máu và lần này máu không của ai khác mà là của hắn....
Dạ Thiên Minh vẫn nằm trên cỏ...
"Được ta cho ngươi theo ta...nhưng với một điều kiện..."
"Điều kiện gì đệ cũng sẽ chấp nhận..."
"Điều kiện này khoan hãy nói...giờ người hãy cùng ta về Bạch Môn..."
Nói xong Dạ Thiên Minh nhanh chóng đứng dậy và lặng lẽ đi theo Bạch Tử Phong. Bạch Tử Phong leo lên lưng ngựa và nhìn xuống Thiên Minh.
"Nếu cậu đuổi kịp ta về Bạch Môn thì ta sẽ cho cậu vào..."
Dạ Thiên Minh nhìn Bạch Tử Phong một cái, xong hắn quất ngựa mà chạy đi....Thiên Minh chạy theo sau nhưng thấy bóng ngựa phi mất hút dần...Trong người không hề có chú nao nũng...Thiên Minh vẫn tiến về phía trước một cách nhanh đều...sau một hồi thì những bước chân y cũng mỏi dần...Y bước đi theo con đường mà Bạch Tử Phong mới đi qua....
Một lát sau tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau lưng....mỗi lúc một lớn dần...lòng Thiên Minh khắc khoải không biết đó là ai. Với lại thật nguy hiểm vì trời đã rất tối...nhanh chóng Thiên Minh nép gọn vào lề đường....bàn tay ai đó giữ y lại..kề lưỡi kiếm vào cổ và bịt miệng y...kéo vào góc khuất trong rừng cây....
Đợi đên khi một đoàn người hung dữ đi qua thì bàn tay đó cũng rời khỏi miệng Thiên Minh..
"Muốn chết sao...ta đã nói không nên ở lại đây..."
"Là huynh sao...không phải huynh đã đi rồi sao?"
Bạch Tử Phong khẽ đưa mắt nhìn Thiên Minh....
"Ta không lỡ để tên tiểu tử nhà ngươi bỏ mạng nơi này khi mà chưa báo được thù xong..."
"Những người vừa rồi là ai? Tại sao xuất hiện gần Bạch Môn vậy?"
"Là người của Hắc Đại Lan, bọ họ không phải đối thủ của ta nhưng ta không muốn gϊếŧ họ, nhưng người đó đều là những kẻ bị Hắc Đại Lan thao túng vì hắn giữ người nhà của họ và bắt họ phải sang đây mà dò xét...Ta không gϊếŧ ách sẽ có người của ta gϊếŧ...."
Bạch Tử Phong túm lấy cánh tay của Thiên Minh mà kéo tên tiểu tử này đi. Đến lưng ngựa một tay nhấc bổng Thiên Minh lên và hắn cũng leo lên ngồi phía sau Thiên Minh, quất ngựa mấy roi và tiến thẳng về Bạch Môn...
Dạ Thiên Minh ngồi trên lưng ngựa mà cảm nhận hơi ấm áp sau lưng mình, bỗng nhiên cảm thấy con người này thật kỳ lạ nhưng nhớ đến cái chết của Tạ lãng Điền mà y lại run lên, nắm chặt lấy bàn tay lại....
Cánh cổng thật lớn của Bạch Môn mở ra trước mắt Dạ Thiên Minh. Tiến sâu vào trong và quá đối kinh ngạc cho thế lực hùng mạnh của Bạch Tử Phong. Cứ thế Thiên Minh vừa nhìn vừa đi theo Bạch Tử Phong qua nhiều nơi, đi mãi đến nơi ngự phòng của Bạch Tử Phong.
"Đệ ở đây sao?"
"Tạm thời là vậy...."
"Vậy huynh ở đâu?"
Bạch Tử Phong chẳng trả lời, gác thanh kiếm lên và cởi lớp đồ bụi bằm bên ngoài xuống nhanh chóng leo vào bể nước nóng đã được chuẩn bị trước phía khuê phòng, chiếc màn nhỏ che chắn cơ thể đang ngâm mình trong nước...Dạ Thiên Minh ngơ ngác trước hành động của Bạch Tử Phong. Hắn vừa thoát y trước mặt cậu...và không hề tỏ ra ngại ngùng...