Chương 266: Hưởng thụ khác biệt

1799 Chữ Cài Đặt
Chương 266: Hưởng thụ khác biệt

- Thứ này tuyệt đối không thể cho mụ mụ dùng!

Mặc dù biết hiện tại đây là biện pháp tốt nhất rồi nhưng mà Diệp Phi lại nghĩ cũng không nghĩ đến đã lắc đầu bác bỏ biện pháp này của Diệp Vân Khinh.

- Vì cái gì nha?

Diệp Vân Khinh có chút không rõ mà hỏi lại:

- Chẳng lẽ hiện tại ngươi đổi ý rồi? Hay là ngươi không muốn dùng biện pháp như vậy.

Diệp Phi lắc đầu nói:

- Không phải, chủ ý của ta một mực chưa từng đổi qua, hơn nữa chỉ cần có thể để cho mụ mụ làm một nữ nhân hạnh phúc chính thức, dùng chút thủ đoạn cũng không phải là không thể nhưng mà thứ này tuyệt đối không được. Nếu như chỉ có tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ thì thôi nhưng loại tác dụng mê hoặc này lại có hại đối với đại não của con người đấy.

- Thì ra là ngươi đang lo lắng vấn đề này!

Diệp Vân Khinh có chút bất mãn vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn:

- Ngươi cho rằng ta sẽ đem đồ vật có hại để cho mụ mụ dùng sao? Ngươi yêu nàng, ta cũng yêu nàng không kém nha, làm sao lại có thể đi hại nàng? Đây chính là đồ vật ta đặc biệt sai đầu trọc bọn họ từ con đường rất đặc thù lấy về đấy, tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng phụ nào, hơn nữa, cho dù bọn họ tính toán sai, thứ này thật sự có chút tác dụng phụ nhưng như vậy cũng sẽ chỉ đối với người bình thường mà thôi...Ngươi cảm thấy với nội lực thâm hậu của mụ mụ, có thể sợ cái tác dụng phụ nho nhỏ này hay sao? Còn có một cái chính là, thứ này không mùi không vị hơn nữa tác dụng nổi lên cũng sẽ rất chậm, thông thường ăn vào phải sau từ 3 đến 5 giờ mới có thể chậm rãi cảm giác. Sau hơn 10 giờ trở đi mới có thể đạt tới hiệu quả mạnh nhất cho nên ngươi cũng không cần lo lắng nàng sẽ phát hiện ra điều gì.

Diệp Phi sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ, mình lại một lần nữa quan tâm quá mà bị loạn rồi. Tuy rằng trước đó cũng đã nhắc nhở qua chính mình, những nữ nhân mình yêu quý này không có một người nào, không có kẻ nào là kẻ yếu nhưng mà tại thời điểm đối mặt với các nàng, mình lại căn bản không thể duy trì một tâm thái bình tĩnh, đặc biệt là đối với mụ mụ tồn tại như nữ thần trong lòng của mình, mình lại càng nơm nớp lo sợ nàng sẽ phải chịu một chút tổn thương nho nhỏ gì, bởi vậy thường xuyên sẽ xem nhẹ một thân thực lực không tầm thường của nàng.

Diệp Vân Khinh thấy Diệp Phi rơi vào trầm tư, biết rõ hắn cũng là đã từ trong ngõ cụt đi ra rồi, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười, đem cái miệng nhỏ nhắn hôn lên trên mặt hắn một cái, lại đem bình nhỏ trong tay mình đưa tới trong tay hắn, nói ra:

Ta liền đi trước nha, chúc ngươi sớm ngày thành công, để cho mụ mụ cũng có thể cảm nhận được tâm tư hiếu thuận lớn nhất của ngươi đối với nàng.

Nói xong, Diệp Vân Khinh từ bên người Diệp Phi ngồi dậy, mặc lại quần áo muốn rời đi, không ngờ Diệp Phi lại ôm nàng lại, làm cho nàng nằm xuống một lần nữa, nhẹ giọng nói:

- Không cần đi vội, lại cùng ta nằm thêm một chút đi.

- Thế nhưng, để cho mụ mụ phát hiện thì làm sao bây giờ?

Diệp Vân Khinh trong lòng cũng rất không muốn rời đi, dù sao cùng Diệp Phi tách ra khá lâu, nhớ nhung trong lòng nàng như thế nào lại thiếu được? Chỉ là hiện tại Diệp Phi đang làm chuyện liên quan đến hạnh phúc của mụ mụ và cả hạnh phúc của mình sau này, nàng cũng không muốn bởi vì cảm giác thèm muốn ở bên cạnh hắn của mình mà phá hỏng chuyện này.

Hoàn toàn hiểu rõ Diệp Vân Khinh trong nội tâm suy nghĩ Diệp Phi không khỏi dùng sức được ôm nàng, cười nói:

- Không có việc gì, mụ mụ đã ngủ rồi, ngươi chỉ cần rời đi trước khi nàng thức dậy là được.

- Ân.

Mặc dù không hiểu rõ tại sao ca ca lại biết rõ tình huống bên kia của mụ mụ nhưng Diệp Vân Khinh đối với hắn lại cực kỳ tin tưởng. Vì vậy cũng không hề vội vã rời đi, khẽ uốn éo thân thể mềm mại, làm cho mình dùng một cái tư thế thoải mái nhất yên lặng ghé vào trong l*иg ngực của hắn.

So sánh với vừa rồi kí©ɧ ŧìиɧ như lửa, hiện tại yên tĩnh tựa ở trên người Diệp Phi đối với Diệp Vân Khinh lại là một loại hưởng thụ hạnh phúc khác mà chính nàng cũng không nói lên được là càng thêm ưa thích loại cảm giác nào hơn..Bởi vì bị hắn khiến cho dục tiên dục tử cũng tốt, mà yên lặng vùi mình vào trong ôm ấp của hắn hiện giờ cũng tốt. Đều làm cho nàng cảm thấy mình là thuộc về hắn. Cũng chỉ có như vậy, nàng mới có thể triệt để yên tâm mà nếu như không có hắn ở tại bên người, nàng sẽ cảm giác ở trong nội tâm phảng phất như có khoảng trống vắng thật lớn.

Kế hoạch của ta ngươi có nói cho Linh Linh hay không? Nếu như không nói, vẫn nên nói cho nàng biết đi, miền cho nàng lo lắng.

Qua một hồi lâu, Diệp Phi đột nhiên nói ra.

Lúc này Diệp Vân Khinh bị hắn khiến cho mệt mỏi muốn chết cũng đã đang sắp ngủ, mơ mơ màng màng nói:

- Yên tâm đi, chỗ Linh Linh và Tiêu a di ta đã nói lại tất cả rồi, các nàng cũng đều rất ủng hộ ngươi đấy.

- Vậy là tốt rồi.

Diệp Phi khẽ vỗ nhẹ nhẹ trên lưng ngọc bóng loáng của muội muội, nói:

- Ngủ một chút đi.

Thời điểm hơn 5 giờ sáng, Diệp Vân Khinh cũng đã ngủ được một giấc thật thư thái liền tỉnh lại, tuy rằng thời gian ngủ cũng không dài, nhưng bởi vì có Diệp Phi ở bên người, nàng cảm thấy đặc biệt an tâm, cho nên lúc này tinh thần cũng là cực kỳ tốt. Thấy thời gian cũng đã không còn sớm, trời bên ngoài cũng đã sáng lên, vì vậy khẽ hôn lên khóe miệng của Diệp Phi hôn một cái, sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo tử tế. Rồi lại từ khung cửa sổ đêm qua tiến vào mà chui ra ngoài, hiện tại thân thủ của nàng cũng đã cao hơn Liễu Diệc Như rất nhiều, vì vậy cho dù lúc này Liễu Diệc Như tỉnh lại cũng không có khả năng phát hiện ra nàng.

Thân ảnh của Diệp Vân Khinh vừa biến mất, Diệp Phi liền mở mắt, vừa rồi khi Diệp Vân Khinh tỉnh lại hắn cũng đã tỉnh, chỉ là không mở mắt cũng không nói gì mà thôi, bởi vì hắn biết rõ, Diệp Vân Khinh thật sự là không rời bỏ được mình, nếu như dưới tình huống mình tỉnh lại lúc nàng rời đi nhất định sẽ rất lưu luyến cho nên hắn đành phải giả bộ đang ngủ, dù sao không bao lâu nữa là có thể quang minh chính đại thân mật cùng nàng ở trong nhà rồi, cũng không cần tiếc nuối nhất thời khắc này nữa.

Sau khi Diệp Vân Khinh rời đi Diệp Phi liền chuẩn bị bắt đầu kế hoạch của mình, nhìn qua lọ nhỏ đặt ở đầu giường kia, khóe miệng của hắn khẽ nở một nụ cười, bởi vì hắn biết rõ Liễu Diệc Như có một thói quen nhiều năm, đó là mỗi lần trước khi đi ngủ đều sẽ chuẩn bị một ly nước lọc, ngày hôm sau khi tỉnh dậy sẽ lại một hơi uống hết như vậy nàng sẽ nhanh chóng lấy được tinh thần. Nếu như loại thuốc Diệp Vân Khinh đem tới này có tác dụng nhanh mà nói, cái thói quen này có lẽ sẽ không có chỗ dùng nhưng nó đã có thể chậm rãi phát huy tác dụng sau mười mấy giờ đồng hồ, vậy thì Diệp Phi sẽ không đắn đo điều gì.

Tiến vào loại ý cảnh đặc thù kia, Diệp Phi phát hiện lúc này Liễu Diệc Như vẫn chưa tỉnh lại so sánh với tối hôm qua lúc này ở trên người nàng đang đắp một tấm chăn nhỏ, cái chăn kia đem tất cả bộ vị trọng yếu trên người đều che đậy lại, chỉ lộ ra một đôi đùi đẹp thon dài mượt mà trong suốt như ngọc cũng một nửa bộ ngực sữa tuyết trắng đầy đặn của nàng nhưng mà vẫn không giảm bớt sự hấp dẫn của thân thể tuyệt mỹ thành thục này đối với Diệp Phi ngược lại bởi loại hiệu quả thị giác như ẩn như hiện này lại càng khiến cho Diệp Phi trong lúc giật mình thiếu chút nữa tự động thoát ly khỏi loại ý cảnh này.

Vội vàng rời khỏi loại trạng thái đặc thù kia, Diệp Phi không dám tiếp tục nhìn thêm nữa, bởi vì hắn sợ mình nhìn nữa sẽ nhịn ko được mà ở dưới tình huống nàng còn không nguyện ý, lại làm ra chuyện ngoài ý muốn...

Lặng lẽ ra khỏi gian phòng, Diệp Phi cũng lười mặc lại quần áo, liền cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy đi đến ngoài cửa phòng của mụ mụ, lặng yên không một tiếng động mà hé cửa ra một đoạn nhỏ, từ trong cái chai nhỏ kia đổ ra một viên thuốc, búng tay một cái viên thuốc chuẩn xác rơi vào trong ly nước mà Liễu Diệc Như đã đặt trước ở đầu giường.

Làm xong hết thảy, Diệp Phi nhanh chóng trở lại phòng ngủ của mình, thu dọn một chút đống lộn xộn do đêm qua mình cùng Diệp Vân Khinh làm ra. Sau đó dùng cùng một tư thế giống hệt lúc Liễu Diệc Như đi ra ngoài ngày hôm qua mà nằm xuống.