Chương 265: Khinh khinh diệu chiêu

2948 Chữ Cài Đặt
Chương 265: Khinh Khinh diệu chiêu

Trong một tuần lễ kế tiếp, mỗi ngày Liễu Diệc Như đều giúp Diệp Phi "trị liệu" nhưng làm cho nàng có chút buồn bực chính là hiện giờ cũng đã được một tuần lễ rồi nhưng Diệp Phi vẫn là một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có. Vì thế nàng đã gọi điện hỏi qua Đông Phương Nhược Lan nhưng câu trả lời của Đông Phương Nhược Lan lại làm cho Liễu Diệc Như càng thêm buồn, nàng cũng không biết Diệp Phi khi nào mới có thể tỉnh lại.

Trong lúc Liễu Diệc Như buồn bực, Diệp Phi cũng là không tốt hơn bao nhiêu, dù sao một người sống sờ sờ,ai lại nguyện ý mỗi ngày đều nằm ở nơi đó không động đậy a? Tuy rằng mỗi ngày đều có mụ mụ đặc biệt sóc lọ nhưng Diệp Phi càng hy vọng là do mình tới chủ động.

Có điều cái này còn không phải là chủ yếu nhất đấy, chủ yếu nhất chính là Diệp Phi phát hiện mình đã đánh giá thấp năng lực nhẫn nãi của Liễu Diệc Như, mỗi lần mụ mụ giúp mình xong, mặc dù nàng đều sẽ trở về gian phòng của mình thay ra qυầи ɭóŧ ướt đẫm trên người, thậm chí về sau chỉ có một người ở nhà nàng dứt khoát không mặc vật kia rồi nhưng cho dù là như vậy nàng thậm chí ngay cả dùng tay tự giải quyết một chút cũng không có qua, lại càng không cần phải nói chủ động để cho Diệp Phi đến thoả mãn nàng, xem ra đến thời điểm mình nên lựa chọn một ít biện pháp rồi.

Chỉ là Diệp Phi không biết rằng Liễu Diệc Như mấy ngày nay cũng đã nhịn đến cực kỳ vất vả, nếu như là thời điểm bình thường, nàng nhất định sẽ dùng tay tự giải quyết đấy nhưng mà bây giờ lại ko được, bởi vì mỗi lần nàng nghĩ như vậy vật kia của Diệp Phi sẽ luôn xuất hiện trong tâm trí của nàng. Hơn nữa thời điểm nhớ tới vật kia của hắn, loại du͙© vọиɠ này trong nội tâm nàng sẽ càng thêm dâng trào. Điều này làm cho bản thân nàng căn bản không thể nào tự dùng tay để thỏa mãn chính mình, tuy rằng trước đó nàng cũng đã có một giấc mộng như vậy, thế nhưng trong mộng mình có thể phóng túng nhưng ở dưới trạng thái thanh tỉnh thì lại ko thể đấy. cho nên nàng cũng chỉ có thể vất vả mà cố nén nhịn.

Tối hôm đó, sau khi Liễu Diệc Như lại giúp Diệp Phi "trị liệu" một lần, liền vội vàng thu dọn hậu quả một chút, bước chân có chút lảo đảo đi về tới phòng ngủ của mình, nàng phải nhất định bình ổn tâm tình mà ngồi xuống đả tọa một hồi để cho ngọn lửa trong nội tâm ngày càng cháy bừng lên này của mình bị dập tắt đi. Theo thời gian trôi qua, nàng phát hiện Diệp Phi ở dưới sự trợ giúp của mình chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại ngày càng căng trướng đến lợi hại hơn rồi, mà nàng cũng từ lúc mới bắt đầu một ngày giúp hắn một lần, hiện tại đã biến thành hai lần trong một ngày. Nhưng mà vật kiêu ngạo kia lại vẫn là càng ngày càng hung hăng càn quấy, nếu như không phải sợ làm quá nhiều sẽ tổn thương đến thân thể của Diệp Phi nàng thậm chí có loại ý nghĩ cả ngày đều không cho nó nghĩ ngơi luôn.

Hơn nữa theo thời gian tiếp xúc với vật kia ngày càng nhiều lên, cảm xúc trong nội tâm của Liễu Diệc Như đối với Diệp Phi cũng đang chậm rãi biến hóa. Nếu như nói thời điểm vừa mới bắt đầu, nàng đối với hắn là chín phần tình thương của mẹ pha tạp thêm một chút tình cảm đặc biệt mà nói. Vậy thì hiện tại hai loại tình cảm này đều chiếm cứ một nửa rồi, nếu như không phải bị giáo dục nhiều năm qua trói buộc, nàng cảm giác mình thậm chí đã có thể dùng địa phương khác giúp hắn trị liệu rồi.

Đúng lúc Diệp Phi và Liễu Diệc Như rơi vào trầm tư, Diệp Phi chợt nghe thấy chỗ cửa sổ của mình truyền đến một tiếng động nhỏ, từ trong hơi thở quen thuộc kia, Diệp Phi cũng đã biết người đến chính là tiểu muội Diệp Vân Khinh của mình. Ngẫm lại cũng đúng, từ sau khi mình hôn mê cũng đã lạnh nhạt với nàng thật lâu, nàng có thể nhịn tới đến bây giờ cũng đã xem như ko tệ rồi.

Biết là Diệp Vân Khinh, Diệp Phi liền không cần tiếp tục giả vờ nữa, chậm rãi ngồi dậy, thấp giọng cười nói:

- Quỷ nha đầu, còn không mau tiến đến!

- Hì hì...

Diệp Vân Khinh ở trên cửa sổ nhẹ giọng cười, thân thể linh hoạt chợt uốn éo một chút cũng đã từ trong ô cửa sổ chỉ mở ra một nửa chui vào, sau đó nhanh chóng đem giày của mình tháo ra, thoáng cái đem thân thể mềm mại của mình vùi vào trong ngực Diệp Phi.

Diệp Phi cũng không nói lời dư thừa, rất nhanh tìm tới được đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Diệp Vân Khinh mà hôn lên, dùng hành động thực tế đền bù tổn thất cho sự thiệt thòi của nàng.

Diệp Vân Khinh cũng đem những lời nhung nhớ của mình hòa tan vào trong nụ hôn nồng nhiệt này cho đến khi hai người đều có chút thở hổn hễn mới lưu luyến không rời mà tách ra, đem ánh mắt thâm tình cùng nhìn qua đối phương.

- Ca, sự tình tiến triển thế nào rồi?

Qua 1 hồi lâu, Diệp Vân Khinh mới nhỏ giọng hỏi.

Nói đến chuyện này, Diệp Phi liền có chút buồn bực, cười khổ nói:

- Căn bản không có tiến triển gì, nàng vẫn là mỗi ngày đều dùng tay giúp ta, hiện tại ta cũng sắp trở thành bộ tộc Tuốt Tuốt rồi, thậm chí ngay cả giúp nhau "tuốt oa" cũng làm ko được.

- Giúp nhau "tuốt oa" ?

Diệp Vân Khinh đầu tiên là sững sờ, sau đó liền lập tức hiểu được, cười khanh khách nói:

- Ca còn muốn giúp mụ mụ giải quyết hử?

Diệp Phi rất chân thành mà gật đầu nói:

- Không sai, trông thấy nàng mỗi ngày đều nhịn đến khổ sở như vậy, ta thật sự rất đau lòng!

- Đây là chuyện không có khả năng nha,

Diệp Vân Khinh cũng thở dài nói:

- Mụ mụ của chúng ta chính là tồn tại giống như nữ thần, làm sao có thể để cho ngươi dễ đàng nắm bắt như vậy? Ngươi cho rằng nàng là ta sao?

- Lúc này rồi ngươi cũng đừng có châm chọc được không?

Diệp Phi không khỏi có chút khổ não.

Diệp Vân Khinh lè lưỡi, cười nói:

- Ta liền biết rõ ngươi không có cách nào rồi, xem ra còn phải để ta giúp ngươi mới được..

- Ngươi có biện pháp?

Diệp Phi không khỏi kích động lên, hắn biết rõ, người muội muội này của mình từ nhỏ đã có không ít ý tưởng quái ác, đầu óc của mình mặc dù hiện giờ đã được khai phá đến triệt để nhưng mà mấy trò khôn vặt lại vẫn không có cách nào theo kịp nàng được.

- Đương nhiên là có biện pháp rồi, có muốn biết hay không?

Diệp Vân Khinh cười đến giống như một con cáo nhỏ.

Diệp Phi vội vàng gật đầu nói:

- Muốn!

- Vậy phải xem ca ca ngươi có thể khiến cho ta hài lòng hay ko nha!

Diệp Vân Khinh cười hì hì nói, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng tiến vào trong quần ngủ của Diệp Phi. Dùng tay nhỏ mềm mại của mình nắm lấy côn ŧᏂịŧ dường như còn lớn hơn trước của ca ca mà nhẹ nhàng khuấy động lên, Diệp Vân Khinh cười hỏi:

- Ca, là ta làm thoải mái hơn hay là mụ mụ làm thoải mái hơn nha?

- Đương nhiên là mụ mụ làm thoải mái hơn, ngươi kém xa!

Diệp Phi không chút lưu tình đả kích nàng. Kỳ thật, Liễu Diệc Như dùng tay làm cũng không có tốt, căn bản kém xa Diệp Vân Khinh chuyên môn vì hắn mà luyện tập, thế nhưng nữ thần trong lòng mình giúp mình thủ da^ʍ, loại cảm giác này là Diệp Vân Khinh vĩnh viễn không cách nào gây cho hắn được.

- Hừ!

Diệp Vân Khinh có chút bất mãn hừ một tiếng, một tay đem quần ngủ của hắn kéo xuống, cả người lại chậm rãi trượt xuống dưới, mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của ca ca, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào vài cái, lại nhổ ra, hỏi:

- Vậy bây giờ thì sao?

- Bây giờ là ngươi làm thoải mái hơn đấy.

Diệp Phi khẽ cười nói, chỉ là tại thời điểm Diệp Vân Khinh còn chưa kịp cao hứng lại nói thêm:

- Chẳng qua nếu như mụ mụ cũng làm như vậy, nhất định so với ngươi sẽ càng thoải mái.

- Muốn cho mụ mụ ngậm dươиɠ ѵậŧ của ngươi?

Diệp Vân Khinh có chút khinh bỉ trợn mắt liếc Diệp Phi:

- Vậy ngươi vẫn là chậm rãi mà đợi đi.

Nói xong, lại tiếp tục cúi đầu ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của ca ca say sưa mυ"ŧ vào.

- Sẽ có một ngày như vậy! Hơn nữa sẽ không xa!

Diệp Phi tự nhủ nói, giống như là đang cam đoan đối với chính mình, hắn chẳng những muốn mụ mụ ngậm mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, mình cũng sẽ giúp mụ mụ liếʍ âʍ ɦộ của nàng, hơn nữa sẽ dùng côn ŧᏂịŧ to lớn của mình chọc vào từng cái lỗ trên người nàng, làm cho nàng lêи đỉиɦ vu sơn đạt cực khoái của một nữ nhân!

Ngậm lấy côn ŧᏂịŧ vừa thô to lại vừa cứng rắn của ca ca, mυ"ŧ vào thứ đã làm cho mình mong nhớ cả tuần lễ nay một hồi Diệp Vân Khinh cảm giác tiểu da^ʍ huyệt vốn đã rất khó nhịn của mình càng thêm ngứa ngáy rồi. Vì vậy một bên tiếp tục giúp ca ca bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ, một bên nhanh chóng cởi bỏ váy cùng đồ lót của mình ra, sau đó thân thể xoay lại một cái, đem cái mông trắng nhỏ càng ngày càng đầy đặn kia của mình tiến đến trước mặt Diệp Phi, nũng nịu nói:

- Ca ca tốt, ngươi cũng giúp ta làm một chút đi!

Diệp Phi dùng 2 tay nâng lên mông đẹp của muội muội, nhẹ nhàng hướng hai bên tách ra, chỉ thấy cái tiểu da^ʍ huyệt bị một tay mình khai phá của nàng cũng đã ướt đẫm, vì vậy cười nói:

- Vậy được rồi, để cho ca ca nếm thử hương vị cái da^ʍ huyệt nhịn hơn một tuần lễ này của ngươi có gì thay đổi hay không?

Nói xong há miệng ngậm lấy âʍ ɦộ của muội muội, chỉ mới mυ"ŧ nhẹ một chút, âʍ đa͙σ liền tuôn ra dâʍ ŧᏂủy̠ như suối, làm cho Diệp Phi hút đến đầy cả miệng.

Đem toàn bộ chỗ quỳnh tương ngọc dịch pha lẫn chút hương vị gây kích động nhàn nhạt kia đều nuốt vào trong bụng, Diệp Phi cười nói:

- Hương vị đúng là không đổi, chỉ là như thế nào lại giống như nhiều hơn không ít nha?

Bị ca ca khẽ hút lấy như vậy, Diệp Vân Khinh cảm giác trong khe nhỏ của mình càng thêm ngứa ngáy rồi, nhổ ra côn ŧᏂịŧ của hắn, bất mãn nói:

- Còn không phải do ngươi làm hại, ngươi cũng đã 1 tuần lễ ko làm người ta, nước bị tích lũy nhiều hơn một chút thì có gì lạ?

- Ra là tiểu da^ʍ huyệt này của ngươi cũng đã dâʍ đãиɠ thành như vậy, vậy để cho ca ca hảo hảo thỏa mãn ngươi một chút a!

Diệp Phi cười hắc hắc, hai tay nâng Diệp Vân Khinh lên làm cho nàng nằm trên người mình sau đó hai tay tách ra hai chân của nàng, cười nói:

- Tự mình bỏ vào đi.

Diệp Vân Khinh còn là lần đầu tiên nếm thử cách chơi mới lạ này, không khỏi cảm thấy thú vị, bàn tay nhỏ bé đưa xuống dưới háng, bắt được côn ŧᏂịŧ to lớn của ca ca, đem nó đặt trước tiểu da^ʍ huyệt khát vọng không thôi của mình, sau đó mông nhỏ nhẹ nhàng uốn éo, cũng rất là thuần thục đem côn ŧᏂịŧ của ca ca nuốt vào da^ʍ huyệt non mềm của mình, trong miệng phát ra một tiếng rên thỏa mãn:

- Thật thoải mái nha, rốt cục lại để dươиɠ ѵậŧ của ca ca tiến vào, ca ca tốt, mau dùng sức chơi ta đi, tiểu da^ʍ huyệt của Khinh Khinh thật là ngứa ngáy khó chịu!

Diệp Phi đương nhiên sẽ không để cho nàng thất vọng, hai tay ngã vào trước ngực của nàng, nắm lấy một đôi gò bông đảo trắng mềm mại so với thời điểm vừa mới bị mình khai phá trước đó đã lớn hơn không ít của nàng, dùng sức mà xoa nắn thành đủ hình dạng, xoa nắn xong lại vân vê hai đầṳ ѵú của nàng...dùng sức kéo nhẹ hai đầu ti ra mà dùng miệng cắn nhẹ nhẹ vào...Thân dưới cũng ra sức mà đẩy lên, để cho côn ŧᏂịŧ to lớn của mình không ngừng mạnh mẽ đâm vào tận cùng hoa tâm trong cái tiểu da^ʍ huyệt ngày càng dâʍ đãиɠ của muội muội mình.

Diệp Vân Khinh cũng điên cuồng vặn vẹo bờ mông cùng Diệp Phi phối hợp có thể nói là Thiên Y Vô Phùng(áo tiên không vết chỉ, ngụ ý là không có khuyết điểm) dùng tiểu da^ʍ huyệt dâʍ đãиɠ của mình không ngừng xiết chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của chính ca ca song sinh của mình, rất nhanh liền làm cho mình đạt đến lần cao trào đầu tiên...

- Aaaa! Ca ca muội sướиɠ quá, muội ra đây,,,Aaaa...!!

Sau khi tiết ra, Diệp Vân Khinh cũng không hề nghỉ ngơi, mà là ở trên người ca ca thay đổi tư thế, biến thành cưỡi ngựa trên người của hắn, tiếp tục phát tiết dục hỏa cũng đã nhịn đến trọn vẹn hơn một tuần lễ.

Suốt hơn 2 giờ, huynh muội hai người một khắc cũng không nghỉ, mãi đến khi Diệp Vân Khinh đã tiêu hao hết một tia khí lực cuối cùng, mà Diệp Phi cũng là lần thứ năm dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình đem da^ʍ huyệt kiều nộn của tiểu muội rót đầy, mới đình chỉ trận chiến kịch liệt giữa hai người.

- Hiện tại có thể nói cho ta biết rồi chứ?

Đợi đến khi Diệp Vân Khinh có thể thở được ko sai biệt lắm, Diệp Phi mới không nhịn được có chút gấp gáp hỏi.

- Người ta đều bị ngươi chọt khiến cho không nhúc nhích được rồi, nghỉ ngơi một chút cũng không được sao?

Diệp Vân Khinh có chút bất mãn lên tiếng:

- Chỉ biết nghĩ đến mụ mụ, tuyệt đối không quan tâm đến người ta!

Diệp Phi đưa tay tới trên cái miệng nhỏ của nàng nhéo xuống một cái, cười nói:

- Mau nói, ngươi rốt cuộc là ai, Khinh Khinh tốt của ta chính là từ trước tới giờ cũng sẽ không ghen đấy, ngươi người này ngay cả dấm chua của mụ mụ cũng ăn, nhất định không phải là Khinh Khinh của ta!

- Chẳng lẽ là người ta thì không thể ghen sao?

Diệp Vân Khinh có chút bất mãn liếc mắt Diệp Phi nhưng mà chính mình lại lập tức cười lên khanh khách trước, nhẹ nhàng từ trên người Diệp Phi rời xuống, từ trong đám quần áo bị mình ném ở đầu giường lấy ra một cái lọ không có bất kỳ nhãn mác, đưa cho hắn nói:

- Được rồi, không đùa ngươi nữa, biện pháp tốt của ta chính là vật này.

Diệp Phi nhận lấy chiếc lọ này, mở ra nhìn một chút bên trong là vài chục viên thuốc nhỏ thoạt nhìn hết sức bình thường, mặc dù lý luận tri thức của hắn cực kỳ uyên bác nhưng cũng không thể từ trên vẻ ngoài nhìn ra đây là thuốc gì, liền hỏi:

- Đây là thứ gì?

- Cái này nha, chính là đồ vật mà ta phải tốn rất nhiều công sức, cuối cùng lại để cho thủ hạ của đám đầu trọc bọn họ hỗ trợ mới lấy được nha.

Diệp Vân Khinh thần bí cười nói:

- Nghe nói, sau khi ăn 1 viên, người dùng sẽ có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cực kỳ mãnh liệt, mà lại còn có một chút hiệu quả mê hoặc làm cho người ta có một loại cảm giác giống như đang ở trong mộng...