Bên ngoài
truyền
tới
tiếng nồi
bát muôi chậu va chạm.
Sở Hạo Dương đã
tỉnh.
Cậu
mở
mắt
ra
còn
có
chút
hoảng
hốt,
cả
người
mềm
nhũn,
tay
chân ê ẩm,
chỗ da bị dây
thừng siết
lại
là
nóng
rực
căng đau
từng
cơn.
Nhưng
cậu
lại êm đẹp vùi
mình
trong đệm giường.
Hơn nữa còn là
của Cố Liên Phong…
Đây
là phòng
ngủ
của Cố Liên Phong!
Mắt cậu đột nhiên mở
to.
Người
khẽ
động
liền
muốn
ngồi
dậy.
Nhưng
toàn
thân
rồi
lại thật sự không chút khí lực, đặt
biệt
là đầu gối cánh tay
cùng
các
đốt ngón tay, mỗi một cái
đều
tê dại giống như bị
kim đâm.
Cậu
biết đây là do ngày
hôm qua quỳ dưới đất
thời gian dài,
khí lạnh chui vào đầu khớp xương.
Nhưng cậu
bây giờ lại nằm
trên giường.
Sở Hạo Dương cảm
thấy lo lắng,
đột nhiên nghe
thấy
tiếng
bước chân
hướng về phía này.Cậu lập
tức
trở mình
trực
tiếp
từ
trên giường nhào xuống đất,
bàn
tay chật vật chống đất,đầu gối quỳ xuống.
Cố Liên Phong vốn
là
chuẩn bị
làm
cơm
cho
người
ta ăn,
kết quả vừa đẩy
cửa
ra
trái
tim bé
nhỏtrăm
ngàn
lỗ
thủng
lại
lần
nữa
nhận phải kinh sợ.
Nhưng
hắn
từ nhỏ đến lớn cũng sẽ không
bày ra cảm xúc của mình lên
trên mặt.
Bạn
bè chơi
thân
bên cạnh,
bình
thường đều nói không mò ra
tâm
tư của
hắn,
vui
buồn
bấtthường đang nghĩ xấu cho ai không chừng?
Nhưng có một ngoại lệ.
Đó
chính
là Sở Hạo Dương.
Nhưng lúc này nhìn
thằng nhóc
trước mắt cúi đầu quỳ gối
bên giường,
cả người
trần
trụi,cánh
tay vẫn khoác
trên mép giường,
níu ga giường không
biết đang kiềm nén cái gì.
Hắn đột nhiên liền không
thế nào muốn cùng đối phương tâm hữu linh tê
nữa rồi.
Tầm mắt
từ cái cằm cúi
thấp của Sở Hạo Dương,
bờ môi mím chặt,
đến l*иg ngực
bóng loáng,
cơ
bụng
hình dạng xinh đẹp,
lại đến phía dưới…
Hắn đột nhiên
thu
hồi
tầm mắt,chẳng có mục đích rơi xuống cánh
tay chống
bên mép giường của đối phương.
Bời vì khoảnh khắc này
hắn vậy mà cảm
thấy
bộ dạng này của Sở Hạo Dương…
rất cóhương vị.
Này nếu cho Sở
Hạo Dương
biết,
hắn
không
thể
không
bị đánh chết.
Như là nhận ra
tầm mắt của hắn.
Bàn
tay vốn đang níu lấy ga giường chống đỡ
thân
thể khép mở
hai cái,
chậm rãi
buông lỏng ra,
sau đó chậm rãi
thu xuống,
để dọc
bên người.
Thân
thể vốn
bị
hành
hạ cảm đêmthân
thể cũng đã vô cùng suy yếu vô lực,
sau khi mất đi chống đỡ,
thân
thể không vững,suýt nữa ngã nhào.
Cố Liên Phong
liền
tiến
lên
một bước,
nhưng đối phương dị
thường
nhanh
chóng
cân bằngthân
thể quỳ vững,
chỉ đến khi
hắn
tiến đến
mới vụng
trộm
nâng
mắt
nhìn
hắn,
nhưng ở độ
caonày
nhiều
nhất
chỉ
nhìn đến vị
trí
ngang
hông
hắn.
Cố Liên Phong
hơi khom
người,
định đỡ
cậu
lên.
Mặc kệ xảy
ra chuyện
gì,
tình
nghĩa
anh
em giữa hắn và
Sở Hạo Dương hơn hai
mươi
năm
qua là không làm giả
được, cho
dù Sở Hạo
Dương làm
chuyện có
lỗi
với hắn, hắn nhiều nhất chỉ là
hung
hăng
đánh
cho
cậu một trận, lại ân
đoạn
nghĩa tuyệt mà
thôi… làm nhục người giống
như hiện tại, hắn làm không được.
Nhưng
hắn mới
hơi động.
Người
đang
quỳ
dưới
đất lập tức thẳng lưng, giọng
nói khàn đặc: “Chủ nhân,
cẩu đần biết sai rồi, cẩu
đần
không
nên
ngủ trên giường
của
chủ nhân,
cầu đần…”
“Đứng lên.”
Cẩu đần?
Hắn
có phải
là
nên
cảm
thấy
may
mắn vì đối phương không xưng
ra
thứ
mà
hắn không dám
nghe
hay không?
Lông
mày Cố Liên Phong hơi nhíu, cuối cùng vẫn không nói gì,
chỉ
đơn giản nói: “Đi tắm, ra
ăn cơm.”
Thân
thể Sở Hạo Dương
cứng đờ,
sau đó
tiếng bước
chân
liền đi
ra
ngoài,
còn
thuận
tay đónglại
cửa.
Cậu
ngẩng đầu
liếc
mắt
ra
cửa phòng đóng
chặt,
có
chút
mất
mát
thu
lại
tầm
mắt.
Sau đó
chống giường đứng
lên,
chậm
rãi đi vào phòng
tắm.
Ai gặp phải loại chuyện xui xẻo này cũng sẽ không có khẩu vị ăn cơm.
Cố Liên Phong dứt khoát không
cầm đũa,
ngồi
trên bàn
cơm
một
chốc
lại
một
chốc quấy bátcanh đậu xanh,
thuận
tiện
chờ Sở Hạo Dương
ra.
Hắn cũng rất phiền lòng.
Vừa xem sổ sách
của
công
ty,
chính
là
hắn
hơn
nửa
năm…
được
rồi,
nửa
năm
của
năm
năm
trướcmới vừa
cùng bạn
học sáng
lập,
hiện
tại đã
hoàn
toàn
thuộc về danh
nghĩa
của
hắn.
Hơn nữa phát triển còn rất không tồi.
Về phần
mấy vị bạn
học
trong ký ức
của
hắn,
trước đây không
lâu
còn
cùng
nhau ăn
cơm đá bóng,
từ bốn
năm
trước
lúc
công
ty đứng
trước
tình
thế
nguy
hiểm đã đưa
ra
rút vốn,
chạy
tớinước
ngoài.
Bởi vậy
có
thể
thấy được ánh
mắt
của
hắn
thật sự không được
tốt
lắm.
Dù sao với
hắn
mà
nói
hợp
tác với bạn
học vẫn
là
chuyện
của
hai
ngày
trước,
loại
cảm giác
từng phút đồng
hồ đều bị vả
mặt,
thật đúng
là vi diệu.
Đoạn
thời gian kia
hẳn
là khó qua
nhất
trong
năm
năm
này,
vì không
cho
những
cổ phần
công
ty kia
lưu
lạc đến
trong
tay đối
thủ
cạnh
tranh,
hắn vay
thế
chấp,
vay
tiền bốn phía,
hết
lòng
lo
lắng,tóc
rụng
từng
chút
từng
chút,
cuối
cùng
cũng gom góp đủ,
trong đó
cũng không
thiếu
là Sở Hạo Dương giúp
hắn…
Sở Hạo Dương…
Xong
rồi,
hiện
tại
nghĩ đến ba
chữ
này
hắn
liền
cảm
thấy
não đau.
Sau đó đối
tượng khiến cho
hắn đau não liền ướt dầm dề đi
tới.
Vẫn
là quân
tử
thẳng đuồn đuột*.
(*Nguyên văn 君子坦荡荡 quân
tử
thản đãng đãng: ý ở đây để
chi bạn í ở
còn ở
trần.)
Người
anh
em tớ
biết
vóc
người
cậu
đẹp,
nhưng
cũng
không nên
rêu
rao khắp nơi như vậy
chứ?
Thái dương Cố Liên Phong giật giật,
thật
muốn
trực
tiếp
mắng
cậu
một
trận,
hoặc
là đánh
mộttrận sảng khoái.
Nhưng
hắn cuối cùng vẫn kiềm chế chính mình.
Thời điểm vừa
thử xử
lý sự vụ
công
ty
hắn đã biết,
so sánh với bản
thân
năm
năm sau,
hắn vẫn
có
chênh
lệch không
nhỏ,
hắn phải vô
cùng
cẩn
thận,
vô
cùng
cẩn
thận,
mới
có
thể đối phó với
những
thứ
thuận buồm xuôi gió
của
năm
năm sau.
Mà đối mặt
với
tình
huống
thấy
thế
nào đều không bình thường
này,
hắn
nhất
định
phải
càng
thêm
kiên
nhẫn.
Nghĩ
như vậy, Cố Liên Phong liền đè
xuống nóng nảy, thậm chí
ôn hòa nói một
câu:
“Trong phòng mở máy
lạnh, không ngại lạnh?”
Sau đó cũng không chờ đối phương
trả lời cái gì,
không cho cự
tuyệt ra lệnh: “Đi mặc áo.”
Dừng
một chút,
hắn lại bổ
sung
“…
cùng
quần.”
Sở Hạo Dương vội vàng nhìn
hắn,
không nhìn ra
thứ gì khác
trên mặt
hắn,
vì vậy khẽ nói: “Được,
chủ nhân.”
Chờ đến khi Sở Hạo Dương quần áo
chỉnh
tề đi
ra.
Cố Liên Phong
nhìn
từ
trên xuống dưới
một vòng.
Quả nhiên,
đây mới là
bộ dạng của Sở Hạo Dương
trong ấn
tượng của
hắn.
Thằng
nhóc
này
nói dễ
nghe
là
tính
cách
tự do không bị
trói buộc,
nói khó
nghe
chính
là
ngangngược,
đối với
ai
cũng không
chịu
cúi đầu,
chưa
từng
thấy
có
lúc
nào
tri
thư đạt
lý
(*知书达理cótri
thức
hiểu
lễ
nghĩa).
Nếu không phải Sở Hạo Dương
cùng
hắn
chơi đùa
từ
nhỏ đến
lớn,
trong khoảng đánh
nhau
từ
trước đến
nay
lại
chưa
từng
chiếm được
chỗ
tốt,
khẳng định vẫn sẽ không
nể phục
cậu
như
cũ.
Laị nói tiếp, thằng
nhóc
này ngạo khí ngút trời, như thế nào
sẽ ngoan
ngoãn
ở trước mặt mình gọi là
“Chủ
nhân”
“Cẩu
đần”, chẳng lẽ
là mình...
Cố Liên Phong
rùng
mình
một
cái,
chân
mày
cau
lại.
Đừng
a, hắn cũng không phải là
người như
thế.
Đừng
nói
sau năm năm bản
thân
trở
nên âm hiểm xảo
trá
tâm lý biếи ŧɦái đối
với
bạn bè thân thiết cũng không buông
tha?
Cho dù là
âm hiểm xảo trá, hay
là tâm lý
biến
thái, cả
hai cái hắn đều
chán ghét.
Nhìn
thấy
bộ dạng cau mày
của
hắn,
Sở Hạo Dương hiển nhiên cảm thấy được Cố
Liên
Phong là
tức giận,
cậu lập tức quỳ
xuống, hoang mang xin lỗi: “Chủ nhân, có phải là
cẩu đần quá chậm, cầu chủ
nhân
trừng phạt cẩu
đần.”
“Tớ đây phải
trừng phạt cậu như
thế nào?”
Cố Liên Phong cũng không nghĩ nhiều liên lưu loát
tiếp một câu.
Ánh mắt Sở Hạo Dương sáng lên.
“Chủ nhân muốn phạt như
thế nào cũng có
thể.”
Cậu vừa nói vừa dè dặt cẩn
thận nhích gối lại gần,
nhìn
trộm Cố Liên Phong không có
biểu
tình phản đối,
càng
thêm
tới gần,
dán mặt
trên
bụng của Cố Liên Phong,
vụng
trộm ôm chặt eo
hắn,
sau đó chôn mặt xuống,chậm rãi di chuyển về phía dưới.
Thì
thầm: “Chỉ
cần
chủ
nhân
cho phép
cẩu đần
hầu
hạ
chủ
nhân,
cầu đần
nguyện ý
tiếp
nhận bất kỳ xử phạt
nào.”
Trong
lúc
cậu
nói
như vậy,
hé
miệng
cách quần
cắn
lên
nơi đang yên
ngủ
của Cố Liên Phong,
hơinóng
trong khoang
miệng
cách
một
tầng vải
mỏng
manh phả
lên,
ngay
lập
tức
liền
an
tĩnh khôngnổi
nữa.
Cố Liên Phong
lập
tức
hoàn
hồn,
đẩy
cậu
ra,
hơn
nữa
còn đứng
lên,
đổi
tới
cái ghế bên
cạnh.
Hắn bình tĩnh lại, mắt nhìn Sở
Hạo
Dương
trơ
trọi
quỳ dưới đất, vẻ mặt
không biết làm
sao,
hắn
thật
sự có
loại
cảm
xúc đau bi*
(*
Nguyên văn Nhật liễu cẩu liễu “日了狗了”: đây là một từ rất lưu
hành
trên mạng,
đại
thể biểu đạt
tâm
tình đau “bi”,
tự giễu
bản thân gặp phải bất ngờ ngoài ý muốn
hoặc sự việc rất khó vượt qua.
Nếu về nghĩa: thô
tục
thì
tương đương với câu chửi cẩu
tạp chủng.)
Thật
mẹ
nó đau bi.
Hắn vừa rồi thiếu chút nữa cứng.
Cố Liên Phong
căn bản không bình
tĩnh được,
nhưng
hắn vẫn không
mang
theo
cảm xúc
mởmiệng,
lại để
cho Sở Hạo Dương
ngồi
lên dùng
cơm.
Sau đó
hắn
cũng không
liếc
nhìn đối phương
một
cái,
nhấc đũa bắt đầu ăn.
Trù
nghệ
của Cố Liên Phong
rất
tốt,
cộng
thêm
tướng
mạo
này,
hắn
từ
lúc
cấp ba
cho đến đạihọc đổi không ít bạn gái,
cho
tới bây giờ đều
là
một đường
thẳng
tắp
thẳng
tắp
trên
con đường
tình yêu
nam
nữ
tiền đồ
tươi sáng.
Lúc này hắn thiếu chút nữa nổi
lên
phản
ứng với một người đàn ông, con
mẹ nó còn
là bạn thân của hắn. Ai
có thể nói
cho
hắn biết,
năm năm này rốt
cuộc
đã xảy ra
chuyện gì? Hắn
đến
tột cùng là như
thế
nào trở nên chay mặn
không kỵ... đáy lòng Cố
Liên
Phong
lạnh
lẽo,
đột
nhiên
nghĩ
đến,
chẳng lẽ
mấy món đồ
chơi
chết
tiệt
sáng
sớm
kia thật sự là
kiệt
tác của chính mình?
Mịa nó lạnh thấu tim
cảm
xúc bay cao*.
(*Nguyên văn 透心凉心飞扬
thấu
tâm lương,
tâm phi dương: đặc
biệt mát mẻ,
lạnh đếnị tim,
sau đó
tâm
tình giống như
bay,
tâmt tình rất
tốt,
thấy ghi là của quảng cáo đồ uống j đó—> k
hiểu câu này lắm,
một cảm giác rất yomost chăng:D)
Ngàn
vạn lần đừng dọa tôi
a.
Hắn cầm đũa liền nhịn không được nâng mắt nhìn nửa
bên
mặt anh tuấn của Sở
Hạo Dương,
so với dung mạo thiên về
thanh tú
của mình còn muốn đàn ông
hơn nhiều, từ
nhỏ đã khiến cho hắn
ao ước ghen tị. Hắn
cắn
răng
khống
chế
hô hấp, không để cho mình
tiếp
tục
nghĩ
lung
tung,
ôn hòa nhã nhặn nói
chuyện với cậu: “Ăn
có ngon không?”
Sở Hạo Dương lập
tức dừng lại động
tác: “Chủ nhân…”
Cố Liên Phong
liền
cắt đứt
cậu: “Cậu gọi
tên
tớ.”
Sở Hạo Dương giật mình,
ánh mắt khẽ động,
rốt cuộc lộ ra vẻ mặt quen
thuộc,
nhưng ngay sau đó liền
bị giấu đi nhìn không
thấy,
cậu mở miệng,
chần chờ nói: “…
Liên Phong.”
“Ài.”
Cố Liên Phong rốt cuộc
thở phào một
hơi.
Sau đó liền
bất động
thanh sắc
hỏi đối phương vấn đề.
Mục đích chủ yếu là
từ trong mấy lời khách sáo.
Nhưng
hắn cũng
biết
tình
huống
bây giờ đặc
biệt,
hỏi rất cẩn
thận,
thái độ đối với Sở Hạo Dương cũng rất kiềm chế.
Được
rồi,
trong
kiềm
chế
kéo ra khoảng cách.
Sau khi cơm nước xong xuôi,
Sở Hạo Dương đứng lên chủ động dọn dẹp
bát đũa.
Hắn lấy đi
bát không
trong
tay đối phương,
thờ ơ nói,
“Cậu cũng mệt rồi,
về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hắn vốn là
để cho Sở
Hạo
Dương
quay
về nằm trên giường,
hắn
cũng
nhìn
ra sắc mặt
Sở Hạo Dương không
tốt,
thông
qua
tin tức từ
tối
hôm qua đến mới
thu
hoạch
được
hôm
nay,
hắn đã hoàn toàn chắc chắn này
là chính
mình
bị ma
quỷ
ám ảnh tạo
nghiệt, dĩ nhiên không thể tiếp tục sai
bảo
bệnh
nhân.
Huống hồ
hắn còn không biết là chuyện gì xảy
ra,
cũng
không
thể
thả người
đi như vậy.
Hắn nói xong liền bưng bát vào
phòng bếp, dĩ
nhiên
bỏ lỡ Sở
Hạo Dương
trong
khoảnh khắc cả
mặt
trắng
bệch, còn
có biểu tình nháy mắt trở nên
hung
ác.
Cố Liên Phong ở bên
trong
rửa sạch bát,
đi
ra dọn bàn,
nhìn
thấy Sở Hạo Dương
còn đứng đấy,
liền
hỏi
một
câu: “Đứng đó
làm gì,
tại sao
còn
chưa đi?”
Bả vai Sở Hạo Dương lập
tức run lên,
khẽ gọi một
tiếng: “Chủ nhân…”
Cố Liên Phong
cúi đầu sắp xếp
mấy
thứ,
căn bản không
nghe
thấy.
Nhưng ở
trong mắt Sở Hạo Dương,
giống như là đang cố ý làm lơ cậu.
Chờ đến khi Cố Liên Phong
làm xong đi
ra,
trong phòng
cũng đã không
còn
ai.