Chương 3

Cố Liên Phong

tìm một vòng quanh phòng,

theo

bản năng muốn gọi điện

thoại cho ngườita,

vừa

thông qua vài giây,

lại

bị

hắn nhanh chóng dập máy.

Tên kia

từ nhỏ

thân

thể đã khỏe như

trâu,

buổi

tối

hôm qua đều như vậy…

ngủ cả đêm cũng có

thể

tự mình ra ngoài

trở về,

chắc

hẳn không có vấn đề gì,

hắn vẫn

bớt phí

tâm đi.

Nói không chừng Sở Hạo Dương cũng căn

bản không có mặt mũi gặp

hắn.

Hiện

tại Cố Liên Phong đang



chuyện quan

trọng phải

làm.

Hắn

muốn

lọc

lại

toàn bộ văn bản

tài

liệu

trong

máy

tính,

kết quả

chưa được bao

lâu

liền

muốnném

chuột.

Máy tính của mình.

Văn bản

tài

liệu

của

mình.

Mật mã mình gài.

Chính

hắn vậy



mở không

ra!

Chuyện Sở Hạo Dương

tuy

rằng đã bị

hắn ép buộc

ném

ra sau ót,

nhưng

hơi không

cẩn

thận,những

hình ảnh kia

liền không kịp đề phòng bất

ngờ xông

tới.

Cố Liên Phong đã

thử qua

mộtlần

những

con số

cùng

tổ

hợp

chữ

cái



hắn

cảm

thấy



thể,

cũng đều không được,

đột

nhiênma xui quỷ khiến gõ xuống sinh

nhật

của Sở Hạo Dương.

Mật mã sai.

Hắn

thở phào

nhẹ

nhõm.

Lại

thuận

tay

thử

tổ

hợp bính âm*

của ba

chữ Sở Hạo Dương….

(*拼音 pinyin í:

cách

thức sử dụng

chữ

cái Latinh để

thể

hiện

cách phát âm

các

chữ Hán

trongtiếng phổ

thông Trung Quốc.)

Mở.

Một loạt tập tin xem

trước của

hình

ảnh

lần lượt hiện ra, Cố

Liên

Phong nhìn lướt qua

liền

không dám

nhìn lần

thứ hai, lập tức ra

ngoài, còn

về hai tập tin

video cuối cùng, càng là

không hề

có ý

tưởng

mở ra.

Hắn

nhắm

mắt

lại,

cong

ngón giữa dùng sức day day

trán

mình,

bình

tâm

tĩnh khí

(*bình

tĩnh),dời

lại sự

chú ý vào

trong

công việc.

Thay đổi

của

năm

năm vô

cùng

lớn,

thiếu

hụt

những việc

trải qua

trong

năm

năm

này,

với

hắnmà

nói

là ảnh

hưởng

trí

mạng.

Công

ty

của

hắn

chủ yếu

làm về

mảng internet,

năm

năm,

tronglĩnh vực internet,

gần

như

là đánh giá vòng đời

của

một sản phảm

chất

lượng.

Sau đó,

Cố Liên Phong liền

toàn

tâm

toàn ý vùi đầu vào công việc,

hắn phải

trong

thời gian ngắn nhất

bổ sung những

tin

tức

thiếu sót

trong vòng năm năm này,

mới có

thể đảm

bảo công

ty vững vàng vận chuyển.

Công việc kết

thúc đã là một

tuần sau.

Cố Liên Phong

tắm rửa đi ra,

cầm di động lên xem,

chọn mấy cái

tên gọi qua——

trong đó có một vài người đã sớm quen

biết lại vẫn luôn chơi đến không

tồi,

mấy người khác

thì năm năm này mới quen,

tất cả đều

hẹn đến một câu lạc

bộ giải

trí,

ôn chuyện,

nhưng

thật ra là để lăn lộn làm quen.

Hắn sửa soạng xong đi

ra

ngoài,

cũng không

lái xe,

gọi

một

chiếc

taxi.

Bản

thân G

thị vốn



thành

thị vùng duyên

hải

mới phát,

năm

năm qua diện

mạo

thay đổi không

nhỏ,

Cố Liên Phong

một đường

nhìn quanh,

chọc

cho

lái xe

cứ

liên

tục

nhìn qua,

xuống xe

thối

tiền

thuận

tay đút

cho

hắn

một

cái danh

thϊếp

của

công

ty du

lịch.

Cố Liên Phong liền nhịn không

được

cười

lên.

Hắn đẩy cửa vào,

bên

trong đã ngồi đầy người.

Cố Liên Phong chính

là cố

ý tới chậm vài

phút, đi

vào trong

đám người

liền

la hét phạt rượu. Hắn vốn

là cố tình uống rượu nói

lời

khách

sáo,

lúc

này ánh mắt quét qua, cởi

bỏ âu phục ném

trên

ghế

sôfa,

vén

tay áo lên, sảng khoái uống ba

ly đầy.

Soảng khoái nhiệt

tình này,

thoáng cáo liền

trấn

trụ

(*镇住)

Lý Hoài An cùng Vương Thực đang dẫn đầu quấy rối.

Hai người lập

tức cảm

thấy không ổn.

Cố Liên Phong là người nào a,

cười

một chút,

ba nếp nhăn trên mặt

đều

cong

cong.

Bình

thường

chính



ngươi

nói khô

nước bọt

người

ta

cũng không

thèm

nhúc

nhích

môi,

hômnay

như

thế

nào

cảm

thấy không đúng.

Quả nhiên,

Cố Liên Phong vừa uống xong liền

bắt đầu mời rượu

từng người,

nói có sách mách có chứng*,

tùy ý

tự nhiên**.

Ở đây không một ai chống đỡ được,

không lâu sau

tửu lượng kém liền anh dũng

hi sinh,

những người còn lại cũng rượu say

tai nóng***,

lời nói ra cơ

bản cũng có

thể làm đến suy một ra

ba rồi.

(*引经据典 dẫn kinh

cư điển:

nói

có sách,

mách



chứng;

trích dẫn kinh điển.)

(*Nguyên văn là 顺手拈来 thuận thủ niêm lai: thuận tay nhặt ra, hình dung sáng tác văn thơ vận dụng tài liệu, khống chế ngôn ngữ tùy ý tự nhiên. Đồng nghĩa: họa bút thành văn, dễ như trở bàn tay –> thật sự chưa hiểu đc đoạn này nói cái gì.)

(*酒酣耳热 tửu hàm tai nhiệt: ý chỉ uống rượu đến sung sướиɠ.)

Khiến

cho Cố Liên Phong biết



những

chuyện xảy

ra

trong

mấy

năm

này đến bảy

tám phần,chỉ



liên quan đến Sở Hạo Dương,

không

ai



thể

nói

ra bảy

tám phần.

Hỏi

nhiều

hơn

liền

trảlời

một

câu: “Ai

có quan

hệ

tốt

nhất với Sở Hạo Dương?

Này

như

thế

nào

còn

tới

hỏi

tớ.”

Vốn dĩ

tất

cả

mọi

người đều



ra

chơi,

kết quả

lại

cho Cố Liên Phong

một bộ

nhiệt

tình

một

ngày không gặp

như

cách

tam

thu.

Chờ đến

trong phòng dần

an

tĩnh

lại,

chỉ

còn

mình

hắn

ngồi đó,

nâng

ly

thủy

tinh,

rót

cho

mìnhmột

chút

rượu vang,

đung đưa

trong

tay,

không khỏi



chút

tịch

mịch.

Thức dậy,

tất

cả đều không giống

nhau.

Những

thứ xung quanh nghiêng

trời lệch đất*,

theo lý

thuyết là

bạn

bè của

hắn,

hắn rồi lại không có

bao nhiêu cảm giác quen

thuộc,

ngược lại lạ lẫm đến không xong.

Mà đã

từngthật

tâm đối đãi**,

tưởng rằng là

bạn

bè,

vậy mà đã mỗi người một ngả.

(*Nguyên văn 七倒八歪t thất đảo

bát oai: lung

tung rối loạn.)

(*Nguyên văn 肝胆相照

can đảm tương chiếu: thành ý, dùng thật tình đối đãi nhau, thẳng thắn thành khẩn kết giao đồng sự.)

Thế giới

này

thay đổi quá

nhanh,

hắn



chút không

thích ứng được.

Cố Liên Phong nhấp một ngụm rượu, hòa tan vị

cay đắng của rượu trắng trong

miệng, đột

nhiên nảy

ra một ý

tưởng, có

phải

tinh

thần

hắn xảy ra

vấn

đề rồi hay

không, hoặc là

những thứ

trước mắt

này

thật

ra là

ảo giác?

Đang nghĩ như vậy,

trên vai đột nhiên đè xuống một móng vuốt,

Cố Liên Phong lại cànghoảng sợ,

vừa quay đầu đã nhìn

thấy Lý Hoài An dùng

tay ra

hiệu với

hắn,

đi ra ngoài nói chuyện.

Hắn

biết rõ

tửu lượng của Lý Hoài An cũng không

tệ,

cái dạng vừa rồi

tám phần là giả say.

Hai người sau khi ra ngoài

thuận

tiện đóng lại cửa,

đến quầy lễ

tân cho người đến

trước cửa đặc

biệt để ý

tình

hình

bên

trong,

lại

theo sân chơi

bowling đằng sau đi ra ngoài.Bowling màu đen người

truy

ta đuổi cùng lăn về một phía.

Có người

thả lỏng cơ

thể,

có người

trong miệng ngậm điếu

thuốc,

cười





trò chuyện với nhau.

Cố Liên Phong cùng Lý Hoài An

đi thẳng ra ngoài, bên ngoài là sân

thượng rộng, hồ bơi

lộ thiên

gần như chiếm hết diện tích, xung quanh

đặt một vòng dù che

nắng.

Lý Hoài An đi

đến bên cạnh một lan

can

xa nhất, lấy ra

bật

lửa đốt điếu thuốc,

ngẩng

đầu

liếc

mắt nhìn Cố Liên Phong, dùng ánh mắt hỏi

hắn

có muốn hay không.

Cố Liên Phong lắc đầu.

Lý Hoài An

hít

một hơi thật sâu, tùy ý hàn huyên với hắn.

Một lát sau, lời nói

xoay

chuyển, đột nhiên hỏi hắn và

Sở Hạo Dương đã

làm

lành

chưa.

Cố Liên Phong kẹp điếu thuốc không

đốt,

cầm chơi trong

tay,

nghe

câu này tay liền ngừng lại, trầm tư

một

lúc,

mới chậm rãi nói: “Tớ đây

không rõ

lắm.”

Ý

tứ

trong

lời

nói

cực kỳ sâu xa,

Lý Hoài An không khỏi

nhìn

chằm

chằm

hắn.

Cậu biết

rõ Sở Hạo Dương

mấy

ngày

trước đã

chịu đòn

nhận

tội với Cố Liên Phong

rồi,

còntưởng

rằng

hai

người đã

tốt đẹp

trở

lại.

Trong

hội

người

nào không biết,

Cố Liên Phong

cùng Sở Hạo Dương

cắt

ngang xương

cốt

còn dính gân*.

(*打断骨头连着筋 đả đoạn cốt đầu liên trứ cân:

Ví von quan hệ thân mật, tuy rằng xuất hiện một ít mâu thuẫn, nhưng tổng cắt không ngừng tình ý)

Sở Hạo Dương lúc

trước giống như điên mà đuổi cùng gϊếŧ

tận* Cố Liên Phong đã là cực kỳ không

thể

tưởng

tượng nổi,

dù sao

hai người

trên sự nghiệp đã

hợp

tác ngàn vạn lần,thù gϊếŧ cha

tạm

thời không

bàn,

giả sử

thật sự có mối

hận cướp vợ,

cũng chắc chắn phải cắn răng nhịn xuống.

(*Nguyên văn 穷追猛打 cùng truy mãnh đã: ví von lúc giao phong mãnh liệt với đối thủ, đuổi sát đối thủ, không buông bỏ không cho đối thụ một cơ hội công kích.)

Cậu đánh giá đối phương,

chỉ

thấy Cố Liên Phong bẻ gãy điếu

thuốc

trong

tay,

thờ ơ

nói: “Tớcùng Sở Hạo Dương

có xích

mích,

cậu

cũng không phải không biết.”

“Không phải cậu ấy đi

tìm cậu nói xin lỗi rồi sao?”

“Cậu cảm

thấy chuyện này nói xin lỗi là có

thể có

tác dụng

hay sao?”

Lúc

này Lý Hoài An

ngược

lại

nghẹn

họng.

Cố Liên Phong ngẩng

đầu nhìn cậu ta

một

cái,

thấy

thằng

oắt

này tám phần mười là

biết

được

cái

gì.

Đáng

tiếc sau khi

hắn

thăm dò vài câu,

nhưng cái gì cũng

hỏi không ra.

Cuối cùng Lý Hoài An dụi

tắt điếu

thuốc

trong

tay,

thở dài,

khuyên nhủ: “Dù

thế nào các cậu cũng đã có giao

tình nhiều năm,

cậu nếu có rảnh,

liền đến

thăm cậu ấy một chút đi.Mấy ngày

hôm

trước phát sốt chuyển đến viêm phổi,

đi vào

bệnh viện của chú

tớ,

nhìn qua có chút nghiêm

trọng.”

Cố Liên Phong lại không nói lời nào.

Mấy người

bên trong

là do

hắn

hẹn ra, cũng là

hắn

khiến

người quá

chén, không có

khả

năng

cứ mặc kệ

như vậy. Cố Liên Phong tự

giác

qua

tính

tiền,

thuê

phòng trên lầu

cho

bọn họ, nhờ người dàn xếp

cho

từng

người

một

đâu vào đây. Còn lấy

lòng

mua

thẻ hội viên, mỗi người một thẻ bày

ở đầu giường.

Làm xong

những

thứ

này,

cầm áo khoác

của

mình

mới

ra

cửa,

lại bắt gặp Lý Hoài An đang đứng đấy.

Không khỏi

cười

nói: “Cậu

còn

chưa về sao,

bằng không

hai

ta

tìm

một

chỗ uống

thêm vài

ly?”

Lý Hoài An

tự động không

để ý

đến mấy phần không có ý tốt trong lời này, trực tiếp kéo hắn

đến

bãi xe.

Mở cửa xe

mới nghĩ đến hai người đều uống rượu, không cách nào lái xe.

Cố Liên Phong khoắc

áo trên vai, không nhanh

không

chậm

nói:

“Anh

em,

cậu muốn đi đâu, có

thể cho cái tên

không? Tớ

cũng

dễ gọi người tới chở đi.”

Lý Hoài An

đưa

tay đóng sầm cửa xe:

“Chú

hai

tớ vừa gọi

điện

thoại tới

đây,

nói

Sở Hạo Dương vừa mở

mắt liền muốn xuất viện,

đứng

cũng

không

vững

lại

còn có thể

làm

loạn,

gọi

tớ lập tức

đến

thu thập cục diện. Nhưng

mà cậu xem, Sở

Hạo Dương

kia là người tớ

có thể chịu đựng nổi hay

sao?”

Cậu

chưa

nói xong Cố Liên Phong

liền

muốn xoay

người,

Lý Hoài An vội vàng giữ vai

hắn,thuận

thế ôm eo: “Cố Liên Phong,

cái

này

chỉ



cậu

mới



thể giúp

tớ.

Sở Hạo Dương

nổi điênchính



tiểu quái

thú Godzilla,

chỉ



cậu kiềm

chế được..”

“Cậu

buông

tay a!”

“Cậu không giúp

tớ liền không

buông,

cậu muốn xuống

tay liền xuống

tay,

đừng đánh mặt là được.”

Cố Liên Phong bị sự

vô lại của

cậu

ta chọc cho buồn cười.

“Ai nói cậu

tớ không đi?”

Hắn dùng sức đẩy

người

ra,

Sở Hạo Dương khỏe

như vậy

thế

nhưng

lại phải vào viện,

hơichút

liên

tưởng

liền không khỏi



chút

chột dạ,

về

tình về



hắn

chính



nên đến

thăm.

Lý Hoài An

đang

làm

ầm với hắn, thấy Cố

Liên

Phong

thuận theo lập tức

đứng

thẳng

người, chỉnh sửa quần áo, khôi phục lại

hình

người dạng chó.

Lúc bọn

họ

tới bệnh viện,

vừa

lúc đến giờ ăn

cơm

chiều,

dọc

hành

lang khu

nội

trú

tràn

ngậpmùi đồ ăn.

Bệnh viện

này

là bệnh viện số

một số

hai

của G

thị,

nhưng khu

nội

trú

trung

tâm dù sao

cũng đã



thâm

niên,

Sở Hạo Dương ăn,

mặc,

ở,

đi

lại đều

có yêu

cầu

cao,

quét

mắt đếntrần

nhà

thiếu

một

mảng,

liền

thấy được đường ống gỉ sét bên

trong,

Cố Liên Phong

cảm

thấyhắn



thể

lý giải được

tâm

tình đòi

muốn xuất viện

của đối phương.

Lý Hoài An

đυ.ng

trúng chú

hai

cậu ta, ông liền dẫn

bọn

họ đến phòng bệnh của Sở

Hạo Dương.

Chú

hai

của Lý Hoài An

là Phó viện

trưởng ở đây,

cùng Sở Hạo Dương

chạm

mặt

mấy

lần.

Tối

hôm qua Sở Hạo Dương

là do

người

trực

ca

của

cửa

hàng

tiện

lợi đưa

tới,

người

nọ đưa đến

liền đi

thẳng,

bệnh viện bên

này

cũng

rất

lúng

túng,

dù sao

hiện

tại y

học

cải

cách,

tổn

thấttiền

cũng phải do bác sĩ

tự

mình xuất

tiền

túi.

Truyền

nước biển xong

liền không biết

làm gìcho phải.

Vừa vặn

lại khiến

cho

chú

hai

của Lý Hoài An đυ.ng phải,

mới sắp xếp

cho

người đến

một phòng bệnh độc

lập.

Lý Hoài An

cùng

Cố Liên Phong

được

dẫn đến trước cửa phòng bệnh,

hộ lý

giữ

cửa chịu trách

nhiệm

trị

liệu

cùng

trông

coi

cộng

thêm

một đống bác sĩ

y tá

xem

náo nhiệt

đều được mời rời đi,

cho

Lý Hoài An

một

cái liếc mắt, ý

là bảo cậu tự

mình

giải

quyết.

Lý Hoài An

lập

tức quay đầu, còn truyền

đạt y

nguyên cho Cố

Liên

Phong.

Cố Liên Phong kéo tay áo

đến khuỷu

tay,

hai tay đút túi, áo

khoác

còn

vắt trên cánh tay, hất cằm một

cái,

ý bảo Lý

Hoài

An đẩy cửa.

Phòng

bệnh là phòng đôi,

nhưng

hiện

tại chỉ có một người nằm một

bên giường.

Dưới đất là một cái xe đẩy ngã ngửa,

chai

thuốc,

cái kẹp,

ống chích,

cồn sát

trùng gì đó rơi vãi đầy đất.

Giá

tiêm

tĩnh mạch cùng một dụng cụ làm gì đó không

biết cũng nằm dưới đất.

Một phòng

hỗn loạn.

Lý Hoài An

đưa

mắt nhìn bộ dạng ngoẹo đầu vùi

trong gối

của

Sở Hạo Dương, liền chắc chắn:

“Nhất

định

là tiêm thuốc

an thần, nhất thời nửa khắc cũng chưa thể tỉnh lại, hai

ta vẫn là

đi ăn một

bữa

cơm trước

đi.”

Cố Liên Phong đứng đó nhìn: “Cậu đi

ăn đi, cho tớ

cùng

Sở Hạo Dương một phần.”

Lý Hoài An

có chút giật mình nhìn hắn, ngược

lại không

nói gì, mở

cửa

đi ra.

Cố Liên Phong đến gần vài

bước, từ

trên

cao nhìn chằm chằm Sở Hạo

Dương phía dưới.

Sắc mặt cậu

hồng đến không xong,

trán vẫn còn đổ mồ

hôi,

môi rồi lại khô khốc

trắngbệch.

Áo sơ mi mặc

trên người

thế nhưng vẫn là cái áo khi rời đi nhà Cố Liên Phong ngày đó,

nơi cổ áo đã có chút

bẩn,

một vết

tụ máu sưng lên,

lớn

bằng ngón

tay cái,

lộ ra

từ cổ áo để

hở.

Cố Liên Phong đưa tay đυ.ng một

cái,

ngón

tay

lạnh

buốt

hạ xuống,

làn da nóng hổi

lập

tức rụt lại, phát ra

một

tiếng

rên

rỉ mơ

hồ.

Hắn chỉ cần hơi

chút

hồi

tưởng, là

có thể phác họa

ra trên cơ thể

này

có bao nhiêu dấu vết

như

vậy.

Hơn nữa nơi bị

thương trên người Sở Hạo

Dương

cũng

không chỉ

có chừng

này.

Hắn cau mày.

Lại dùng

mu bàn

tay

thử độ

nóng

trên

trán.

Vào

tay vẫn



nóng bỏng.

Cố Liên Phong vắt áo khoác chỗ chân giường,

ra ngoài

tìm

bác sĩ.

Một lát sau cầm một cái khay

tiến vào,

đặt

trên

tủ đầu giường,

lại khóa

trái cửa phòng.

Trên

tay phải

của Sở Hạo Dương

là kim

luồn.

Cố Liên Phong nhìn mấy vết

trên mu

bàn

tay Sở Hạo Dương,

liền

biết

bác sĩ cũng không dễ dàng.

Hắn

tăng điều

hòa

lên

một

chút,

vén

chăn

lên,

bắt đầu

cởϊ áσ sơ

mi

của Sở Hạo Dương.

Nút cuối cùng được mở ra,

cả nửa người liền lộ ra ngoài.

Những vết

hằn dây ngày đó,

tất cả đều sưng phồng chồng chéo lên nhau…

ánh đèn sáng choang

trong phòng

bệnh chiếu xuống,

khó coi đến cực điểm.

Thái dương Cố Liên Phong giật giật.

Nhưng vẫn là mặt không đổi sắc mở ra

bông

tiệt

trùng,

dùng kẹp kẹp lại,

nhúng vừa đủ cồn i ốt,

bắt đầu xử lý

từ phía

trên.

Có lẽ

là dây thừng mài rách da, lại

một

đường

không xử

lý, cộng thêm bị quần áo

ủ, thời tiết này, không nhiễm

trùng

mới

kỳ quái. Rất nhanh một lọ

cồn

i ốt

đã dùng hết rồi, Cố

Liên

Phong

lại

mở một lo,

dùng

kẹp

kẹp một miếng bông,

đặt lên vết dây

hằn.

Này vừa vặn

từ vết sưng

bên phải lướt qua chỗ da

bị mài rách xung quanh đầu v*,

đỏ ửng một cách không

bình

thường.

Kết quả bông y

tế vừa đυ.ng

một

cái,

vùng da

thịt đỏ

tươi kia

lại đột

nhiên giật giật.

Chờ đến khi đè xuống

toàn bộ.

Phía

trên liền

truyền đến một

tiếng

thở dốc dồn dập lại kéo dài.

Cố Liên Phong dừng lại động tác, mặt không đổi sắc

ngẩng đầu, liền đối

diện

ánh

mắt khẩn trương

đến

có chút co

quắp

của

Sở Hạo Dương.

Hắn

nhìn

chăm

chú vài giây,

lại

lần

nữa

cúi đầu.

Tiếp

tục dùng kẹp bôi

thuốc,

chẳng qua



lau vội vàng,

viên

nhỏ

liền dựng đứng

lên,

lóe

lên ánh sáng

trơn bóng.

Này vốn ra cũng không có gì ái muội.

Cố Liên Phong hơi hạ

mắt,

động

tác

trên

tay hơi mạnh, cái kẹp bằng kim

loại

lạnh

buốt

dùng

sức

sát qua ——

“A!”

Cố Liên Phong ngẩng

đầu liền nhìn thấy phần cổ ngửa ra

đến cực hạn cùng yết

hầu

nhấp

nhô của Sở

Hạo

Dương.

Lại

hướng

lên,

bờ

môi

hơi

mở…

cùng với ánh

mắt ướŧ áŧ.

Ánh

mắt

hắn vô

thức

lóe

lóe,

từ

cổ đến xương quai xanh

lại

thẳng

tắp

lướt xuống

ngực

cùng bụng…

cảm

thấy



chút

mở

mắt không

ra.

Động

tác của Cố Liên Phong dừng một

hồi,

lại

tiếp

tục xuống dưới.

Tỉnh

táo

nhanh

chóng xử



ngực,

giơ

tay

chuẩn bị

cởi

ra quần

của Sở Hạo Dương.

Kết quả vừa

cúi đầu…

Mẹ kiếp, tiểu tử này

vậy

mà cứng.

Cố Liên Phong

thầm mắng một câu,

trên mặt không chút

biểu

tình,

vẫn lưu loát mở

thắt lưng,

kéo khóa quần xuống,

cũng không

thèm để ý,

tiếp

tục xử lý

bụng dưới cùng đùi.

Thứ đồ

chơi kia

của Sở Hạo Dương

cũng không phải

hắn

mới

thấy

lần đầu.

Hai người

bọn

họ

từ cấp

ba sẽ cùng đánh nhau,

xem phim vàng

bắn súng,

còn so lớn nhỏ.

Nếu như người này đã

tỉnh,

vậy

bọn

họ

tất nhiên sẽ có chuyện phải nói,

hơn nữa Lý Hoài An không lâu nữa sẽ

trở lại,

Cố Liên Phong không có

tâm

tư dùng dằng dây dưa,

đặc

biệt nhanh

hơn động

tác

trong

tay.

Xử

lý vùng bụng xong,

sau đó

là đùi,

bắp đùi

lại

càng

là khu vực

nguy

hiểm,

Cố Liên Phong đυ.nghai

cái,

Sở Hạo Dương

liền

rên

một

tiếng.

Nhưng

chỉ

cần

hắn

ngẩng đầu

nhìn,

Sở Hạo Dươnglập

tức

nín

lại.

Chẳng qua



chờ đến khi

hắn

lật

người,

bôi

thuốc

cho phần bả vai,



lẽ



nhìn không

thấy ánhmắt

của Cố Liên Phong,

tiếng

rên

nghẹn

nơi

cổ

họng

của Sở Hạo Dương vẫn



nghẹn

ngào

nứcnở phát

ra.

Từ vai đến eo,

vết đỏ ứ sưng

trượt vào khe

núi,

lại kéo dài

tới

cặp

mông sưng đỏ.

Cố Liên Phong vừa

thu

tay lại,

trong đầu không khỏi

hiện lên

hình ảnh

hắn đem chuỗi

hạttừ chỗ sâu

bên

trong kéo ra.

Trên

mặt

lần đầu

tiên

hiện

lên vẻ khổ

não.

Chợt

lắc đầu,

mở

ra

thuốc

mỡ

tiêu sưng

hóa ứ,

không

tìm được bao

tay

cao su,

hắn

nhìn

một vòng,

đành phải

nặn

ra đầu

ngón

tay.

“Đừng lộn xộn.”

Cố Liên Phong dặn dò

một

câu,

lại bổ sung: “Không

cho phép lên tiếng.”

Sau đó cho ngón

tay dính

thuốc mỡ đi vào.