Chương 7

Tác giả: Trương Duẫn Trạch

Editor: Trúc Xanh

***

7

“Em…… Em, không có, không nghĩ……” Tôi nghĩ nửa ngày cũng không biết phải nói gì. Ánh mắt chủ nhân càng ngày càng lạnh. Tôi có chút không dám nhìn anh.

“Người này ta mang đi.” Chủ nhân cởi sợi dây trói trên tay tôi, ôm tôi vào ngực và nói với đại nhân vật kia.

“Ta sẽ trả cho ngươi số tiền em ấy nợ ngươi.” Chủ nhân lại nói.

“Không được không được, tiểu nhân nào dám thu tiền của ngài.” Đại nhân vật vội vàng trả lời.

“Còn về những vết thương trên cơ thể em ấy, ta cũng sẽ quay lại đòi lại từng cái một.” Giọng nói của chủ nhân rất lạnh, tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cằm chủ nhân rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, vùi mặt vào ngực anh.

Thịch thịch thịch, tim đập thật nhanh.

Trên xe ngựa, tôi ngồi cách xa chủ nhân, không dám nhìn anh.

“Lại đây.” Giọng nói lạnh lùng của chủ nhân chợt vang lên. Tôi không dám chống lại, từ từ nhích đến bên cạnh anh.

“Chủ nhân.” Tìm về cảm giác giả vờ là tiểu O trước kia, tôi nhẹ nhàng gọi anh.

Chủ nhân nghiêng người về phía trước, nắm chặt cổ tay của tôi áp đảo tôi. “Em nghĩ tôi không dám làm gì em sao?”

“Em không có.” Tôi dùng sức vắt ra hai giọt nước mắt nhìn anh.

“Nhóc con thích nói dối.” Chủ nhân nhẹ nhàng chạm vào gáy tôi.

Tôi dùng sức đẩy chủ nhân nhưng mãi vẫn không đẩy được, ngược lại, vòng tay ôm cổ của anh, mang theo tiếng khóc nức nở: “Chủ nhân, chân của em đau quá.”

Chủ nhân sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy cởi giày của tôi ra. Mắt cá chân của tôi sưng vù đỏ tím một mảng.

“Tại sao em không nói sớm. Đau lắm phải không?”

“Không đau lắm.” Nhìn dáng vẻ tựa như sắp khóc của chủ nhân, tôi lập tức sửa lời nói: “Ngài giúp em thổi một chút liền hết đau.”

Chủ nhân cúi xuống và thổi hai lần vào mắt cá chân của tôi, sau đó khẽ hôn nhẹ lên làn da sưng đỏ kia một cái.

Nụ hôn lạnh lẽo khiến trái tim tôi ngay lập tức loạn nhịp.

Chủ nhân buộc tôi phải đến bệnh viện và quấn một miếng băng vải vài vòng quanh mắt cá chân của tôi. Sau đó anh mua một vài thứ thuốc mang về nhà.

Vừa về đến nhà chủ nhân liền bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi, lý do rất đầy đủ… Bôi thuốc cho tôi.

Trong khi bôi thuốc, chủ nhân hỏi: “Tại sao em lại rời đi?”

Tôi quay đầu sang hướng khác, không trả lời. Trước đó tôi vì bảo vệ tính mạng mới bỏ chạy, bây giờ……

Bây giờ tôi hình như không có cách nào lại rời xa anh.

“Tôi thích em.” Chủ nhân nắm cằm tôi bắt buộc tôi nhìn anh, trong mắt anh là một thứ gì đó tôi không hiểu. “Tôi không cần em đáp lại tôi.”

Tôi không trả lời, nói đúng hơn là tôi chưa kịp trả lời thì đã bị chủ nhân hôn mạnh bạo ****.

Sau cơn mây mưa.

Tôi co rúm người núp trong chăn, không dám nhớ lại những gì mình đã làm.

Tôi, một A, đã bị một A khác ép buộc!

Mặc dù tôi thích A kia, bị làm cũng rất thoải mái, nhưng mà……

Nhưng mà A kia luôn nghĩ tôi là O!

Khi tiểu O làm loại chuyện đó, tin tức tố trong cơ thể của họ sẽ phát tán, hấp dẫn A mình yêu yêu thương mình.

Nhưng lúc nãy, trên người lão tử không có chút mùi vị nào, trừ phi chủ nhân là kẻ ngốc mới không phát hiện ra tôi có vấn đề.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi cũng là A, tôi biết đồng loại ghét bỏ nhau thế nào. Chủ nhân mơ mơ màng màng ngủ cùng một đồng loại, tôi quả thực không dám tưởng tượng anh ấy sau này sẽ làm gì với tôi.

“Có chuyện gì vậy? Lúc nãy phóng đãng như thế, giờ lại thẹn thùng?” Chủ nhân ôm cả tôi và chăn, anh khẽ kéo mép chăn làm gương mặt của tôi lộ ra.

Anh hình như…… Không có gì thay đổi…… Anh thực sự là một tên ngốc ư?……

“Chủ nhân.” Tôi thử kêu anh một tiếng.

“Ừ?” Chủ nhân xoa xoa cổ tôi với vẻ mặt hài lòng.

“Ngài, ngài không cảm thấy em có một chút khác biệt sao?”

Chủ nhân liếc nhìn tôi, rồi ngẩng đầu và hôn lên môi tôi. “Cảm thấy, vô cùng phóng đãng.”

Mặt tôi nháy mắt đỏ bừng, tôi quyết định thành thật. Nụ cười hiện tại của chủ nhân khiến toàn thân tôi đều nổi da gà.

“Chủ nhân, em sai rồi.”

“Sai cái gì?” Chủ nhân sờ sờ cổ của tôi hỏi.

“Em đã nói dối ngài, kỳ thật em là một A.” Giọng tôi lí nhí trông vô cùng đáng thương.

Bàn tay của chủ nhân đặt ở trên cổ tôi dừng lại, tôi nhắm chặt mắt chờ đợi anh nổi giận.

“Em không phải là A, chẳng lẽ là O?” Chủ nhân nói.

“A?” Tôi không hiểu ý của anh.

Chủ nhân hôn lên mặt tôi và nói: “Nếu có O giống như em cũng không tệ, nhưng tiếc là tôi sẽ không thích hắn.”

Tôi sững sờ.

Chủ nhân nói tiếp: “Tôi thích em. Chỉ có em, người ở trước mặt tôi.”