Chương 2

Ngón tay cô siết chặt quần áo trên ngực, những ngón mềm mại và tinh tế.

Cổ ngửa lên, chịu không nổi kí©h thí©ɧ.

Anh say sưa trong loại ngọt ngào này không đòi hỏi gì thêm.

Phi Dạ gần như mất kiểm soát, có chúa mới biết, anh đã dùng ý chí to lớn để kiềm chế bản thân không làm gì quá đáng, sau cùng thở hổn hển và dựa vào vai cô để điều hòa hơi thở.

Chỉ khi ở bên cô anh mới có sự bốc đồng như vậy, nhịp tim đập vẫn dữ dội và anh còn háo hức hơn lần đầu tiên hôn cô. Cô mỉm cười, anh muốn hôn cô. Khi cô nói gì đó, anh cũng muốn hôn cô. Cô làm như đang ngượng ngùng dựa vào trong ngực Phi Dạ, sự hoang mang và mê hoặc vừa rồi trong cô đã hoàn toàn biến mất, quay sự lạnh lùng không một chút tình cảm.

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói vẫn có chút khàn khàn:

“Sao em lại tới đây đợi anh?”

“Em….”

Nguyễn Hi Hòa còn chưa nói xong, một nhóm nam sinh trong đó có Vũ Dương cùng đội bóng rổ với Phi Dạ đi tới.

“Anh Dạ, chị dâu!”

Liêu Phi Nguyên chào hỏi trước, cúi người cười nói.

“Chào chị dâu.”

Các nam sinh trong đội bóng rổ lần lượt chạy đến chào hỏi Nguyễn Hi Hòa.

Cô ở trường nổi tiếng tốt bụng, với ai cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại, đôi mắt như ẩn chứa sương mù, nốt ruồi tô điểm ở khóe mắt.

Lúc này mấy nam sinh ngơ ngác nhìn, cả người đều đỏ mặt, ngại ngùng không dám nhìn cô, khí chất vô tư thường ngày lúc này trở nên có chút kiềm chế.

Nụ cười trên mặt Phi Dạ trong nháy mắt tắt đi, anh nắm lấy vai Nguyễn Hi Hòa:

“Đi thôi.”

“Được, anh Dạ, ngày mai gặp!”

Khi hai người đều đã đi xa, Mục Phong vẫn đứng tại chỗ.

Liêu Phi Nguyên thấy vậy vỗ vai Mục Phong:

“Mục Phong, mọi người đều đi hết rồi, đừng nhìn nữa.”

“Anh nghĩ cô ấy thích anh Dạ ở điểm nào?” Mục Phong vẫn không rời mắt.

Bước chân của Liêu Phi Nguyên dừng lại:

"Ngay cả khi cô ấy chia tay với anh Dạ, cô ấy cũng không thể nào ở bên anh."

"cũng không hẳn là như vậy, anh không được như vậy sao?." Mục Phong không thể không đá vào m*ng của Liêu Phi Nguyên.

“Đi thôi, Mục ca mỗi ngày hai lần dẫn em đi ăn thịt nướng, để em quên phiền muộn.” Liêu Phi Nguyễn cười tủm tỉm nói

--------- ta là giải ngăn cách--------------

"Em muốn ăn gì?" Phi Dạ rất tự nhiên cầm lấy túi xách của Nguyễn Hi Hòa, đổi chỗ để cô đi vào lề đường để không bị xe đυ.ng.

“Không sao đâu, anh gọi gì em ăn đó.” Cô thật sự không quá chú ý đồ ăn, phần lớn những đứa trẻ ở cô nhi viện đều không kén ăn, mặc dù trước bảy tuổi cô vẫn là một tiểu công chúa vô lo vô nghĩ, được cha mẹ cưng chiều.

“Ăn lẩu, hửmm?”

Phi Dạ mặc dù là người phương Nam chính hiệu, nhưng khẩu vị của anh rất mạnh, hầu như các món đều thích đồ cay. Nguyễn Hi Hòa có thể ăn cay, nhưng khi có thể lựa chọn, cô rất ít tiếp xúc. Với những gì trong ấn tượng của anh, cô không ăn cay, từ lúc còn ở cô nhi viện, cô vẫn rất ít ăn cay .

Phi Dạ thực sự là một người rất ích kỷ, điều kiện của anh ấy quá cao, các cô gái nhỏ theo đuổi xếp thành một hàng dài, khi anh lớn lên, bạn gái của anh thay đổi như thay áo. Từ nhỏ đến lớn anh được mọi người khen ngợi quá nhiều, anh chính là con nhà người ta trong truyền thuyết cho nên nhiều khi anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, cũng không phải cố ý chỉ là anh đã quen như vậy. Nói cách khác sau khi yêu đương cùng với Nguyễn Hi Hòa, anh đã thay đổi một chút, nhưng về bản chất vẫn là như vậy.

Ngoại hình hai người đều xuất chúng vừa vào quán lẩu lập tức thu hút không ít ánh mắt nhìn chăm chú, đặc biệt là Nguyễn Hi Hòa.

Tìm được một bàn đối yên tĩnh, ít người chú ý, cả hai ngồi xuống đối diện nhau.

Nguyễn Hi Hòa không phải lần đầu tiên cùng anh đi ăn tối, cũng không phải lần đầu tiên cùng nhau ăn lẩu, nhưng trong quan hệ với nam sinh cô luôn đối xử rất tốt, nếu như không động đến điểm mấu chốt của cô, phần lớn mọi trường hợp cô đều không quá chú trọng.

Nhưng thời điểm đã đến, cô vẫn có thể ra tay với anh, nhưng cô không muốn làm như vậy, nói trắng ra là hiện tại mỗi một phút mỗi một giây đều là cô tặng cho anh

Đối với Nguyễn Hi Hòa mà nói trên đời chỉ có hai loại đàn ông, có hai loại là chinh phục có thưởng và chinh phục không có thưởng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không ép mình quá nhiều, cô uống hai cốc nước ép dưa hấu và món lẩu Phi Dạ gọi cũng không động đũa nhiều.

Phi Dạ ăn một hồi phát hiện Nguyễn Hi Hòa ăn không nhiều liền chủ động gắp một đũa thịt bỏ vào trong bát của cô:

"Em gầy quá, ăn nhiều một chút."

Nguyễn Hi Hòa lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm đầu tiên của buổi tối hôm nay, anh dùng đũa khuấy đều miếng thịt cừu nhúng sốt .

“Không thích sao?” Phi Dạ hỏi.

“Chúng ta chia tay đi.”

“Thử con tôm bóc vỏ này đi, em không phải.... em nói sao?” Phi Dạ nhất thời không phản ứng.

"Đừng đùa kiểu này, anh không thích." Khuôn mặt của anh bỗng trở nên u ám

"Tôi không nói đùa." Sự xa lánh đột ngột khiến Phi Dạ cảm thấy chán nản trong giây lát.

"Nguyễn Hi Hòa, em có biết em đang nói gì không?" Phi Dạ cau mày, khó có thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra.

"Anh muốn sau này làm bạn em cũng không ngại, đương nhiên nếu anh để ý cũng chúng ta có thể làm người xa lạ”.

Phi Dạ cảm thấy Nguyễn Hi Hòa điên rồi, tất nhiên ngay cả bản thân anh cũng điên rồi, giây trước hai người họ còn thân mật như vậy không bao lâu cô đột nhiên nói muốn chia tay .

"Trương Hiểu Nhã lại tìm em à? Cô ấy và anh đã qua rồi." Phi Dạ chưa bao giờ giải thích với người khác, nếu để người bên cạnh anh nhìn thấy nhất định sẽ thấy kinh ngạc không thôi

"Không có."

Giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng và chán nản khó hiểu:

"Tôi chỉ muốn chia tay."

Sắc mặt Phi Dạ lúc này thực sự rất khó coi, cả đời này anh chưa từng mất mặt như vậy, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Nguyễn Hi Hòa. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Hi Hòa, đặt đũa xuống và cười lạnh,

"Được, nếu em đã nói như vậy, chúng ta chia tay." Phi Dạ đứng dậy, có thể là do động tác quá lớn dây đai ghế kêu lạch cạch. Trong lòng anh đè nén khó chịu trong lòng và bước ra ngoài trong cơn tức giận.

Trong lòng Nguyễn Hi Hòa không có bất kỳ rung động nào, những năm qua cô hẹn hò với quá nhiều người và chia tay quá nhiều lần, không phải là cô chưa từng trải qua điều gì tồi tệ hơn thế này, chỉ có thể nói rằng Phi Dạ có lòng tự trọng mạnh mẽ, nhưng điều này đã định sẵn rằng cô không cần phải nỗ lực quá nhiều để chia tay với Phi Dạ, mọi chuyện vẫn ổn.

Cắn ống hút bằng đôi môi đỏ mọng, nhấp một ngụm nước ép dưa hấu với đá, sau khi thanh toán xong, cô rời khỏi trung tâm thương mại.

……

Khi Phi Dạ ra ngoài bị điều hòa trong trung tâm thương mại thổi vào người, đầu óc anh đã tỉnh táo trở lại, đây là lần đầu tiên anh trải qua anh muốn quay lại và hỏi cô tại sao lại muốn chia tay. Nhưng cuối cùng anh cũng không quay lại, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh tự thuyết phục bản thân rằng mình cứ đi trả tiền, rốt cuộc vẫn không nên để cô trả tiền.

Khi anh quay lại, cô đã đi rồi, tiền cũng đã thanh toán xong, anh chỉ biết hiện tại mình vô cùng khó chịu.

Nhấc máy mọi một cuộc điện thoại gọi tất cả anh em đến một quán bar để uống.

Trong một không gian tối tăm và ồn ào. Có bốn hoặc năm thanh niên ngồi trong gian hàng hình bán nguyệt. Một người trong số họ rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc là người đàn ông này không giấu được vẻ chán nản, uống hết cốc này đến cốc khác như thể trong cốc chỉ là nước.

"Dạ ca, làm sao vậy?" Đường Thừa thấp giọng hỏi Liêu Phi Nguyên.

“Tôi cũng không biết, gọi tôi tới uống một ly, cái gì cũng không nói rồi ngồi một góc uống rượu.”

Liêu Phi Nguyên nhướng mày dựa vào trên sô pha, nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn nhỏ thần sắc có điều suy nghĩ.

Nhưng Mục Phong lại không biết mình đang nghĩ cái gì, lại cười toe toét, ý thức được mình đang giẫm trên nỗi đau của người khác vội vàng thu lại nụ cười giả bộ nghiêm túc đứng dậy đi tới chỗ Phi Dạ giọng điệu lo lắng hỏi:

"Anh Dạ, anh đừng uống rượu nữa. Anh không phải đi ăn với chị dâu sao, sao đột nhiên lại tới đây uống rượu? Anh, có phải liên quan gì đến chị dâu không?"

Mục Phong cảm thấy mình cực kỳ âm hiểm, nhưng anh ta không khống chế được chính là muốn hỏi, hơn nữa trong toàn bộ Đại học Thượng Hải, có mấy người dám nói không có ý nghĩ gì khác với Nguyễn Hi Hòa, nhưng không ai nghĩ tới rằng Nguyễn Hi Hòa sẽ cưới Phi Dạ.

Khi những đứa con trai như Phi Dạ gặp nhau, chỉ có chúa biết vẫn có những người thắp hương và lễ Phật trong ký túc xá, cầu xin chúa mỗi ngày để Nguyễn Hi Hòa chia tay với Phi Dạ.

Phi Dạ lúc này quá mức nhạy cảm lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Mục Phong.

Mục Phong sững người nhưng vẫn cố chấp nhìn Phi Dạ.

Phi Dạ dùng khớp ngón tay bén nhọn nhéo ly rượu nặng nề đặt lên bàn trà, lạnh nhạt nói:

"Tôi và cô ấy rất tốt."

Mục Phong cảm thấy nụ cười của mình lúc này nhất định rất giả tạo:

"Không có việc gì, Dạ ca, nếu không uống chút đi, trong lòng có chuyện không vui có thể chia sẻ cùng chúng em."

"Không có việc gì." Phi Dạ dựa vào trên sô pha có chút ủ rũ, một tay che mắt tâm tư đầy những suy nghĩ nhưng mọi thứ đều như đang vượt qua suy nghĩ của anh

“Chết tiệt. Chia tay cũng không cho tôi sống yên ổn, em được lắm Nguyễn Hi Hòa.”

Liêu Phi Nguyên cùng Đường Thừa cũng ngồi xuống, bọn họ đều nhìn ra Phi Dạ đang lo lắng.

Không lâu sau năm chai rượu cũng không còn một giọt, tất cả rượu đều được Phi Dạ uống hết.

“Anh Dạ, anh đừng uống nữa.” Liêu Phi Nguyên cau mày...

Nguyễn Hi Hòa xách túi bước chậm rãi ở trên đường.

044 là một hệ thống tiền thưởng, phần thưởng nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ và tiền vàng có thể được trao đổi theo một loạt cách hợp lý như cổ phiếu, vé số và quà tặng.

Những người đàn ông chất lượng cao được hệ thống chiến lược đánh dấu đã hẹn hò thành công trong ba tháng và hoàn thành các nhiệm vụ, mức phần thưởng được xác định theo cấp sao xuất sắc của nhân vật.

Tiền thưởng cho mục tiêu một saolà 5 triệu, tiền thưởng cho mục tiêu hai sao là 15 triệu, tiền thưởng cho mục tiêu ba sao là 50 triệu, tiền thưởng cho mục tiêu bốn sao là 100 triệu và tiền thưởng cho mục tiêu năm sao là 500 triệu.

Cho đến nay Phi Dạ là nhân vật có điểm sao cao nhất mà Nguyễn Hi Hòa từng chinh phục. Không nói đến bốn sao, ba sao cho đến nay mới gặp Phi Dạ. Tiêu chí đánh giá của hệ thống dựa trên ngoại hình, tuổi tác, gia đình, sức mạnh, năng lực, tài chính và thể lực .

Cô chậm rãi đi về phía khu căn hộ, cô ra khỏi cô nhi viện năm 16 tuổi và sống một mình. Căn hộ này được mua khi cô được nhận vào thị trường chứng khoán Thượng Hải hồi đại học, cô có quá nhiều bí mật ở ký túc xá không tiện.

"Đinh đinh đinh, tìm được nhân vật mục tiêu năm sao, tìm được nhân vật mục tiêu năm sao, tìm được nhân vật mục tiêu năm sao!" Hệ thống 044 nhấp nháy truyền tin.