Chương 1

Theo tin tức chúng tôi mới nhận được, ông Nguyễn Tịch, người giàu nhất Nam Thành đã nhảy lầu t* t* lúc 18 giờ 47 phút ngày hôm qua, cấp cứu không có hiệu quả. Ch*t ngay tại chỗ......

Cô nhi viện Ánh Sáng đối diện tòa cao ốc kia, trên tòa nhà có một màn hình LCD cực lớn. Trong màn hình, người dẫn chương trình của đài truyền hình vệ tinh Nam Thành đang phát sóng tin tức người giàu nhất Nam Thành tự sát, rất nhiều người qua đường đều dừng lại xem rồi thở dài.

Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc theo phong cách nước ngoài rất thời trang, nhìn chằm chằm vào màn hình, thất thần nghe tin tức, không bao lâu sau, trên mặt người phụ nữ hiện lên một tia quyết tâm, nét buồn bã đều bị thu hồi, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười, người phụ nữ nhẹ nhàng quay đầu lại, nói với cô con gái đang nắm tay mình:

"Hòa ngoan, con đứng đây đừng đi lung tung, mẹ qua đó mua cho con cây kem matcha con thích , được không?"

Trong đôi mắt ướŧ áŧ của cô bé có chút gợn sóng, cô bé há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, dùng ngón tay nắm lấy búp bê hình thỏ nhỏ, ngoan ngoãn cười với người mẹ :

"Được ạ, Hòa Hòa đợi mẹ quay lại."

Thấy con gái ngoan ngoãn như vậy, đôi mắt người phụ nữ gần như đỏ lên, nhưng bà rất nhanh lấy lại bình tĩnh , xoay người rời đi. Nguyễn Hi Hòa nhìn bóng lưng áo khoác màu nâu nhạt của mẹ, trong ánh mắt có chút hoảng hốt.

Người phụ nữ bước vào tòa nhà rất nhanh sau đó biến mất khỏi tầm mắt của cô bé, sau đó nhanh chóng bước ra và lên một chiếc Rolls Royce có biển số 9999. Cô bé ôm búp bê đứng một mình trước cửa cô nhi viện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, không có lý do nào khác, bởi đứa bé này thực sự rất ưa nhìn, đứa bé lớn lên thanh tú như búp bê, có một đôi mắt to tròn cố định nhìn xung quanh, trong nháy mắt khiến mọi người yêu thích.

Một chị gái tốt bụng đi tới hỏi cô có bị lạc không, có cần giúp đỡ không, cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, giọng nhẹ nhàng nói:

“Mẹ đi mua kem cho em, em đợi mẹ ở đây."

Mẹ viện trưởng cô nhi viện Ánh Sáng cũng chú ý tới cô, đi ra nhiều lần, thấy cô bé kiên trì như vậy, bà chỉ có thể âm thầm lo lắng, ở bên trong luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.

Thời tiết mùa hè trời thật kì lạ, thường thường một giây trước trời quang mây tạnh, một giây sau liền đổ mưa . Nguyễn Hi Hòa vô ý thức ôm thật chặt con thỏ nhỏ, trong đôi mắt sương mù hiện lên vẻ kiên nghị cùng cố chấp.

"Bạn nhỏ, sao không cùng dì vào trước đi, trời sắp mưa rồi."

Đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu như vậy thật hiếm có, mẹ viện trưởng cũng phiền lòng, sau khi trở thành viện trưởng cô nhi viện, bà thật sự rất đau lòng khi thấy rất nhiều bậc cha mẹ như thế này. Bà biết rằng đứa trẻ có lẽ đã bị cha mẹ bỏ rơi. Đứa trẻ đáng yêu như vậy mà sao cha mẹ lại nhẫn tâm bỏ rơi con mình như vậy.

"Cảm ơn dì, nhưng mẹ nói, Hòa Hòa phải ở đây đợi mẹ, Hòa Hòa và dì đi vào, mẹ đi ra sẽ không thấy con, mẹ sẽ lo lắng”. Giọng nói trong trẻo và trẻ con nhưng cách nói của cô bé rất người lớn.

"Bạn tên là Hòa Hòa, đó có phải là Hòa của hoa sen không?"

Mẹ viện trưởng vừa dứt lời. Bầu trời trong nháy mắt tối sầm lại, gió bỗng thổi mạnh, hạt mưa to rơi lộp độp. Cũng may mẹ viện trưởng đã sớm cầm ô đi ra, chiếc ô lớn màu đen kia đủ cho cả hai người .

Một giọng nói điện tử có phần trẻ con bỗng vang lên trong đầu Nguyễn Hi Hòa.

"Thấy chưa, tôi đã nói rồi, mẹ cô không cần cô nữa."

Sáu tiếng trước, trong đầu cô xuất hiện thanh âm này, chỉ là mọi người dường như không nghe thấy chỉ có cô mới có thể nghe và cùng nó giao tiếp. Nói nói nó là Hệ thống Thợ săn Tiền thưởng 044. Hòa Hòa không thích, bởi vì nó nói rằng mẹ không muốn Hòa Hòa nữa, Nguyễn Hi Hòa có chút tức giận. Vì vậy cô liền mặc kệ, mẹ tốt với Hòa Hòa như vậy, tại sao lại không cần Hòa Hòa, mẹ nói Hòa Hòa là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất trên thế giới và mẹ thích Hòa Hòa nhất. Nó nói với Nguyễn Hi Hòa để nhận nhiệm vụ, nhưng Nguyễn Hi Hòa không thích nó nói xấu mẹ mình, vì vậy cô bé hoàn toàn phớt lờ nó.

Đến giờ phút này, cô đã chờ đợi quá lâu, trời lại mưa to như vậy, dường như mẹ cô thực sự không muốn ở bên cô.

“Tại sao mẹ không muốn tôi?”

“Vì tiền, mẹ cô sắp tái hôn với một ông chủ giàu có, có hai đứa con , vì vậy mẹ cô không thể đưa cô đi cùng.” Giọng nói điện tử cẩn thận trả lời câu hỏi của cô.

"Ba thì sao, ba ba tại sao lại nhảy lầu? Ba không muốn mẹ con cô nữa." Giọng điệu của cô có chút khó hiểu lại có chút bực bội.

“Bởi vì tiền, công ty của ba cô phá sản, có rất nhiều khoản nợ ở nước ngoài, không có tiền để trả cũng như trang trải cuộc sống."

"Tiền quan trọng như vậy sao?" Giọng nói điện tử ngập ngừng một lúc, nói như vậy.

“Bạn sẽ như họ, cũng rời xa tôi đúng không?”

“Tôi sẽ chỉ rời xa bạn khi bạn ch*t.” Giọng nói điện tử trẻ con đó nói.

"Nhận nhiệm vụ của bạn, Hòa Hòa sẽ có rất nhiều tiền, đúng không? "

“Vậy được, bắt đầu nhận nhiệm vụ"

……

Sân vận động Hải Thành

"Anh Dạ, anh làm thế nào để khiến thầy cô của chúng ta đối xử dịu dàng và ân cần như vậy ?"

Liêu Phi Nguyên quàng tay qua vai Phi Dạ, nửa đùa nửa thật nói.

Phi Dạ cong môi và nói một cách đùa cợt:

"Đẹp trai."

Nếu những lời tự tin như vậy thốt ra từ miệng người khác, mọi người có thể sẽ nghĩ người này là mắc bệnh thần kinh. Nhưng với Phi Dạ mà nói chỉ có thể được coi là một tuyên bố thực tế, người này thực sự đẹp trai, nụ cười tỏa nắng và sạch sẽ, chiều cao 188, sống trong một gia đình giàu có, một người từ khi sinh ra đã chạm tới vạch đích, là hình mẫu lí tưởng của nam chính trong chuyện thanh xuân vườn trường

"Anh Dạ, lần trước anh đánh hung ác như vậy, có phải hay không là vì chị dâu từ trên cao nhìn xuống!"

Mục Phong vừa nói ra lời này, mấy nam sinh xung quanh liền cười trêu chọc.

Phi Dạ tùy ý đá Mục Phong:

"Tôi nghĩ cậu đang nghĩ về việc đánh rắm."

"Mục Phong, anh Dạ của chúng ta chính là tiểu bạch trong sáng a~. Đại mỹ nhân Nguyễn đẹp thì rất đẹp, nhưng anh Dạ của chúng ta không phải bình thường."

“Không phải người bình thường, làm sao có thể gãy trên một thân cây." Liêu Phi Nguyên nói.

"Này, Liêu Phi Nguyên, mắt cậu có vấn đề gì không? Nguyễn Hi Hòa không phải rất đẹp sao? Cô ấy là một nàng tiên, được chứ?" Mục Phong vô thức phản bác lại, đôi mắt anh không thể kiểm soát được nhìn về một hướng nào đó của khán phòng, ngồi ở đó là một cô gái mặc một chiếc váy trắng, giữa đám đông tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng lại rất khó rời mắt.

“Mọi người luyện tập còn chưa đủ sao?”

Phi Dạ không thích người khác nói về mình, cảm giác cáu kỉnh không rõ ràng nên anh cũng không để ý lắm, chỉ coi như ý thức lãnh địa của riêng mình và tính chiếm hữu không thể giải thích được.

Trước khi kết thúc, anh ngước lên, nhìn cô gái đang ngồi cách đó không xa, chỉ đủ để anh nhìn thấy. Hi Hòa mỉm cười với anh với đôi môi cong nhẹ nhàng.

Chết tiệt!

Trong nháy mắt tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Phi Dạ đột nhiên cảm thấy những gì Mục Phong nói là đúng, Nguyễn Hi Hòa thực sự rất ưa nhìn, cô ấy là một nàng tiên. Có lẽ anh cũng không biết rằng, khoảnh khắc anh ngước mắt nhìn cô, cảm xúc trong mắt anh là mong đợi , khoảnh khắc cô mỉm cười với anh, cảm xúc trong mắt anh là niềm vui.

Một nhóm thanh thiếu niên cạnh tranh khốc liệt trên sân. Người gây chú ý nhất là Phi Dạ với số 23 trên lưng. Anh ấy liên tục cản phá và úp rổ theo những cách lạ mắt. Cả sân gần như trở thành một màn trình diễn kỹ năng của anh ấy.

Anh ấy không nghe thấy những người hâm mộ đó. Các cô gái đang la hét điên cuồng! Chỉ là mỗi khi ghi bàn, anh ấy lại theo bản năng nhìn về một hướng nào đó của khán phòng.

Nguyễn Hi Hòa sắc mặt ôn hòa như nước, nhưng kỳ thật trong đầu cô đang cùng hệ thống giao tiếp.

“Tư Tư, còn bao lâu?”

“Còn có 20 phút đồng hồ, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành.” 044 nói với ngữ khí có chút hưng phấn.

“ừm.” Cô bình tĩnh đáp.

Một trận đấu kết thúc sau mười lăm phút.

Như trước đây Phi Dạ vào phòng thay đồ, sẽ đi tắm trước khi thay quần áo. Sau khi tắm xong, anh tùy tiện lấy khăn tắm lau tóc khi đi ra ngoài. Cùng lúc đó một âm thanh điện tử vang lên trong biển ý thức của Nguyễn Hi Hòa.

"Đinh, nhiệm vụ tiền thưởng đã hoàn thành, nhiệm vụ tình yêu ba tháng đã đạt được, nhân vật mục tiêu Phi Dạ đã bị công lược thành công với thuộc tính chất lượng cao của nhân vật ba sao, có thể nhận được tổng cộng 50 triệu tiền thưởng."

Nguyễn Hi Hòa lộ ra nụ cười hạnh phúc từ bên trong trong vài ngày qua.

Khi cô nhìn lên cô tình cờ nhìn thấy Phi Dạ đang lau tóc từ hành lang của phòng thay đồ.

Mặt trời chiếu lên người cô, mọi thứ đều đẹp đến khó tin.

Phi Dạ đột nhiên cảm thấy muốn ôm cô. Và anh đã làm như vậy.

Khi Nguyễn Hi Hòa bị ôm thật chặt cô thích hợp lộ ra một chút thẹn thùng, đôi mắt hoa đào nhiễm sương mù . Sự ngây thơ, trong sáng khiến người đàn ông khó lòng rời mắt. Mùi bạc hà thoang thoảng bên tai cùng với giọng nói:

“Nguyễn Nguyễn.”

“Học trưởng.” Giọng nói của cô mềm mại ngọt ngào, nào có người đàn ông có thể không rung động và rơi vào lưới tình do cô dệt nên. Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, anh chính là một câu học trưởng mềm mại như vậy khiến cho anh vô ý thức hoặc hữu ý chú ý tới cô.

“Sau này ít nói với đàn ông như vậy, hửm?”

Thanh âm của anh có chút khàn khàn, thân thể non nớt của anh luôn có chút không thể khống chế. Mỗi lần cô mở miệng, anh nhất định muốn làm chuyện xấu .

Cô tự nhiên vòng tay qua eo Phi Dạ, tư thế mềm mại vô hại giống như một cô gái hoàn toàn si mê anh dựa vào anh để yêu và hạnh phúc:

"Tại sao?"

Đôi mắt Phi Dạ tối sầm lại, yết hầu của anh lên và xuống, anh nhéo eo cô đẩy cô vào tường nghe theo trái tim mình và bắt nạt cô một cách hung dữ.

"Ừmmm~"