Chương 9

Vừa nghe xong điện thoại, Long điền nhã tử gọi Phong linh đang ở trường đại học gọi về ngay nhà.

Phong linh tâm chí có chút không yên, mí mắt căng thẳng, đi bộ về nhà hết sức bất ổn.

Có thể đoán ra là tuyệt đối không phải là chuyện tốt, bởi vì Long điền nhã tử cũng không thích đến Đài loan, nếu không có việc quan trọng, bà chắc chắn sẽ không tử Nhật bản đi đến đây, ngay cả lúc yêu cầu Phong gia đem con gái gả cho nhà bà để xung hỉ, bà cũng không tự mình đến Đài loan, hôm nay bà đột nhiên xuất hiện ở đây, phá lệ này có vẻ làm cho người ta cảm thấy sợ.

Bà ở Nhật bản nghe được tin gì sao?

Hay là bà lo lắng con trai mình ở Đài loan không được chắm sóc cẩn thận?

Đúng rồi, việc Dương làm thầy giáo ở Đài loan bà cũng không biết, có phải trách nàng không thông báo chuyện này cho bà biêt sao?

Hay, lòng cho rằng bệnh của Lôi dương càng ngày càng nghiêm trọng?

Nghi vấn liên tiếp làm cho bước chân của nàng càng lúc càng chậm, có điều cho dù có chậm mấy, vẫn sẽ có lúc về đến nhà, dù sao đoạn đường này cũng không gọi là xa.

Một chiếc xe oto to và dài đỗ ở trước cửa nhà, Phong linh đi gần lại, thấy Long điền nhã tử liền xuống xe.

"Mở cửa, chúng ta vào nhà nói chuyện" Chưa cho nàng sắc mặt hòa nhã, khuôn mặt tôn quý vẫn là rất lạnh lùng

Vào nhà, cửa còn chưa kịp đóng lại, Long điền nhã tử liền cho nàng một cái tát, không dự đoán được sự đối xử này Phong linh căn bản không kịp phản ứng, đầu bị đánh lệch sang một bên, một cảm giác nóng bừng ran rát, một cảm giác đau chạy từ má đến khắp khuôn mặt nàng...

"Cô thật to gan! giám giả mạo Vân vân để gả đi!" Cái gì? Phong linh ngạc nhiên nhìn bà.

Làm sao có thể...mẹ chồng làm sao biết được?

"Cô có phải là đang suy nghĩ làm sao ta biết được?" Long điền nhã tử hừ lạnh một tiếng "Không nghĩ tới cô nhìn đơn thuần lại tươi mát tú lệ, trong lòng đã có dã tâm lớn như vậy a, vì tài sản, vì muốn cho chính mình có thể thoát khỏi cái nhìn của mọi người, thà rằng mạo hiểm làm quả phụ nguy hiểm gả tiến vào, phải không?”

"Không, không phải như thế, mẹ chồng...." Phong linh vội vã muốn giải thích, ngay cả khuôn mặt dang rát buốt cũng không chú ý đến, nàng tiến lên muốn câm tay bà, muốn bà định tâm lại nghe nàng nói, nhưng tay nàng lại bị bà hung hăng hất ra.

"Cô câm miệng cho ta!" Long điền nhã tử l*иg ngực khó thở, cho dù bà là chính thất phu nhân, cũng không nhịn được mà kêu lên mấy câu chửi đổng như mấy người đàn bà chanh chua "Vốn thôi, có tâm tư như vậy cũng không phải cái gì tội lớn ngập trời, dùng loại nguyên nhân này cưới vợ, ta cũng không kỳ vọng cao, cô có hay không nghĩ tới, cô cũng không phải có được cái loại này mệnh cách nữ nhân, cô gả đi chứng tỏ cái gì? Cô sẽ không suốt ngày nghĩ đến như thế nào làm cho chồng sớm một chút chết đi? Hắn đến trường học dạy học cô cũng chưa nói cho ta biết, cô thật sự là thật lớn cẩu đảm! Có phải hay không muốn hắn táo lao đến chết, cô có thể sớm một chút lấy đến tiền a?”

"Không phải, mẹ chồng! mẹ nghe con nói có được không?" Phong linh vừa nói vừa khóc, tay lau lau nước mắt, nàng cũng không muốn làm bộ dạng cô con dâu nhỏ đáng thương, nang cũng không cho rằng mình như thế, nhưng mà, long nàng hiện tại rất bấn loạn, gấp gáp không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Ta cái gì cũng không muốn nghe, này..." Long điền nhã tử đưa ra tờ giấy ly hôn đưa cho Phong linh "Lập tức kí tên cho ta, cô một xu cũng không lấy được, nếu cô không kí, ta sẽ mời luật sư kiện Phong gia các người lừa đảo! cho cô lập tức ngồi tù"!” Là khả nhẫn, thục không thể nhẫn? Thế nhưng lấy mạng con bà ra không thể giỡn! Hơi quá đáng!

Nếu không phải Phong vân vân nhịn không được lương tâm khiển trách, mà gọi điện nói cho bà cái bí mật kinh thiên động địa kia, có khả nàng con bà sẽ bị hại chết, vẫn còn cảm kích Phong gia coi như người một nhà.

Nghĩ đến Phong Cảnh lấy oán trả ơn, lòng của bà liền tức giận không thôi.

"Không, con không kí, con không muốn kí" Phong linh theo bản năng lắc lắc đầu, nếu kí như vậy, nàng cùng Lôi dương sẽ không còn quan hệ gì, lòng của nàng đau đau quá.

"Cô nói cái gì?" Long điền nhã tử quả thực không chịu nổi "Nói dối bị vạch trần, cô thế nhưng lại không biết thẹn mà còn tiếp tục cứng đầu ư? cô coi tính mạng con ta là cái gì? căn bản vì mạng sống của con ta đối với cô không là gì?"

"Không phải..."

"Nếu không phải lương tâm Vân vân cắn rứt, nguyện ý bù lại sai lầm này, cô nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho cô cùng Phong gia sao? Ta không kiện cô, không kiện phong gia, là đã hết lòng giúp đỡ rồi, cô còn muốn thế nào?" Phong linh giật mình, không hề nghĩ tới tên Vân vân được phát ra từ miệng mẹ chồng, bây giờ rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy? vì sao nàng nghe gì cũng đều không hiểu nổi thế này?

Là do Vân vân nói ẹ chồng, nàng là được Phong gia nhận nuôi? Nàng kì thật là một cô nhi?

Là Vân vân mách với bà, nàng đồng ý gả đi là không có gì không tốt, nếu người đã chết, nàng còn có thể lấy tài sản thừa kế, có thể sống tốt hơn?

Bởi vì lương tâm Vân vân trỗi dậy, cho nên nguyện ý gả cho Lôi dương bù đắp lại sai lầm? Là như vậy sao?

Trời ơi! Nàng không thể tin được chị em cùng Vân vân lớn lên bên nhau từ nhỏ, thế mà lại bán đứng người chị gái là nàng! Là vì Lôi dương! Vì Vân vân yêu hắn, cho nên mới... "Không phản đối thì kí đi" Long điền nhã tử không kiên nhẫn mà thúc giục.

Phong linh cúi đầu nhìn tờ đơn ly hôn trên tay, nhưng là nước mắt lại che đi tầm mắt, chữ trên giấy một chữ cũng không nhìn rõ.

"Chuyện này, Dương...nhị thiếu gia có biết không?" Nếu hắn biết, sẽ đối xử với nàng thế nào? đuổi nàng đi? hay là dùng ánh mắt hèn mọn nhìn nàng?

Từ ngày đó qua đi, Lôi nhị thiếu gia không nhắc lại chuyện Uông dương yêu nàng, đối với nàng cũng giống như trước dịu dàng, tuy rằng trong mắt hắn có một cái gì đó khiến nàng không thể hiểu được, nhưng mà, hắn cũng không có mở cửa đuổi nàng đi, cho nàng có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Hiện tại, mối quan hệ rất khó có được này có thể bị biến mất...nàng thậm chí còn không nắm được một phần cơ hội hắn tha thứ cho nàng, làm sao bây giờ?

"Nó chưa biết việc này, sau này ta sẽ tự nói cho nó, mau ký tên đi" Long điền nhã tử thấy nàng chậm chạp không ký, bên môi không kiên nhẫn giật ra một nụ cười lạnh "Cô không phải là đang nghĩ nó sẽ đứng về phía cô chứ? Cô đã lừa nó như vậy, tính mạng nó có thể đem ra đùa giỡn hay sao?"

"Con thương anh ấy, mẹ chồng, con thực sự yêu anh ấy, tuyệt đối không phải như lời mẹ nói, cái gì thừa kế..."

"Đó cũng không phải quan trọng, quan trọng là cô không phải là người có mệnh cách, sẽ không thể nào cứu sống nó! Cô miệng nói thương nó, lại làm chuyện hại nó, nói ra như vậy thật là nực cười cực kỳ. Đừng nói nữa, ký đi và đi ra khỏi nơi này, ta không muốn nhìn thấy mặt cô nữa."

Hết tiết vào buổi chiều, khi Lôi dương về đến cổng cửa nhà, thấy Phong linh vợ hắn đang quỳ giữa sân viện, trời vẫn đang mưa bụi lất phất, ngấm vào cả mặt nàng, còn có, quần áo trên người nàng cũng ướt hết, áσ ɭóŧ Bra bên trong cũng nhìn thấy hết.

Hắn đẩy cánh cửa sắt, miễn cưỡng bước đi đến trước mặt nàng.

Nhìn thấy thân ảnh hưu nhàn trước mắt Phong linh mới ngẩng mặt lên, ánh mắt si ngốc nhìn hắn, như là sắp phải đi xa, một vòng lại một vòng, ánh mắt chớp tràn đầy nước mắt, cũng chẳng buồn rời ánh mắt đi nửa khắc.

"Em đang làm cái gì vậy?" Tiếng nói cất lên, nghe không ra cảm xúc gì. Chỉ có chính bản thân Lôi dương mới hiểu được, trong lòng hắn có bao nhiêu ngổn ngang lo lắng, hơn nữa, khi hắn thấy trên má nàng là vết đỏ do bị đánh.

Phong linh đột nhiên ôm lấy chân hắn, nước mắt chảy cả nửa ngày còn chưa hết, cuối cùng nghẹn ngào lên tiếng "Là do em sai, em không nên lừa dối anh, nhưng mà...hãy cho em ở bên cạnh anh! Xin anh, đừng đuổi em đi!"

"Em rốt cục đang nói cái gì vậy?" Ngàn vạn nghi vấn ở trong lòng, trong lòng lại nghĩ đến một việc chắc chắn là thật, cho dù bất kể nàng lừa hắn cái gì, hắn cũng không có khả năng đẩy nàng ra.

"Em không là vợ anh cũng không sao, chỉ cần cho em ở bên cạnh anh, em xin anh..."

"Em đứng lên đi" Hai tay hắn nắm lấy tay nàng muốn kéo nàng đứng dậy.

Nàng không dừng khóc, cũng không muốn đứng lên "Thực xin lỗi, em thực sự không cố ý, nhưng em yêu anh là thật, em thật sự thật sự rất yêu anh!" Trong lòng, dấy lên một đạo liệt hỏa, phẫn nộ, tức giận, đau lòng, yêu thương cùng tâm động...... Ngàn vạn cảm xúc giờ phút này hoàn hoàn toàn toàn dây dưa không rõ.

Nha đầu ngốc này, thương yêu hắn thành như vậy, hắn lại còn cho cái suy nghĩ về Uông dương làm canh cánh trong lòng, lòng dạ hẹp hòi dùng lạnh lùng đối với nàng, đối với nàng dùng một ít thủ đoạn nhỏ làm cho nàng khẩn trương, chỉ vì lòng tham tranh thủ tình cảm của nàng đối hắn càng nhiều quan tâm...... Hắn là cái ngu ngốc! Kẻ đáng thương! Rõ ràng đã biết chính mình yêu thương nàng, cũng không muốn thừa nhận...... Thương tổn nàng, chỉ vì muốn chính mình không bị thương đau lòng a.

Hắn thật là một tên nam nhân ích kỷ hẹp hòi a.

Bỏ ô xuống, Lôi dương ngổi xổm xuống định kéo nàng lên "Đứng lên, Phong linh"

"Dương...." Hắn hôn lên khuôn mặt trắng bệch của nàng, lên hai má, dùng đôi mắt thâm tình nhìn nàng.

"Ngoan, nghe lời nào"

"Em không phải rời khỏi anh..."

"Ừ" Hắn dỗ, khom người ôm lấy nàng. Xoay người muốn vào nhà, thấy mẹ mình Long điền nhã tử đang lạnh lùng đứng ở cửa nhìn, nháy mắt đã hiểu đầu đuôi sự việc.

"Bỏ nó ra, con trai"

"Không, mẹ, con không buông, cả đời này cũng không buông..." Liền ôm luôn Phong linh vào phòng ngủ, Lôi dương liền bộc trực hôn môi nàng, tình cảm đầy trời chuyển đến, như là bị phong ấn ngàn năm nay được mở, càng không thể kết thúc.

"Dương, con hãy nghe mẹ nói..." Bà muốn nói cho hắn, về chuyện nàng nói dối, nhưng mà hắn lại không nghe càng hôn nàng cuồng nhiệt hơn, làm nàng ý loạn tình mê, thở gấp liên tục, muốn đẩy hắn ra lại không thể.

"Không cần nói gì cả, chuyên tâm một chút để cho anh yêu em là được rồi" Tay hắn lại cởi tung vạt áo nàng ra.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng" Một bàn tay to lại cởi khuy áσ ɭóŧ của nàng (sao mà anh dê thế)

"Dương..."

"Cứ kêu như vậy đi, anh thích em kêu như thế"

Thô lỗ hắn đem quang áo nàng lót sang một bên, tùy ý nhìn vào cơ thể xinh đẹp của nàng (Sao anh cởi nhanh thế!!!*^__^*)

Làm cho bộ ngực no đầy của nàng căng lên, nụ phấn hồng trước mắt hắn dựng thẳng lên, khuôn mặt Lôi dương không khỏi trầm ngâm, giống như con báo đang khát mồi, nhằm ngay mục tiêu mà xông đến, hắn hôn lên khắp bộ ngực tuyết trắng mềm mại kia.

"A!" Nàng kinh hãi kêu lên, thân hình không kiên nhẫn mà bị hắn thô lỗ đoạt lấy làm cho dục hỏa trong người tằng lên, sức nóng trong cơ thể như thủy triều mà dâng lên khiến nàng run rẩy, giống như kí©h thí©ɧ, thuần khiết mà mãnh liệt, làm cho người khác không thể kiềm chế....với tốc độ cực nhanh đem toàn bộ quần áo ẩm ướt trên người nàng cởi ra, còn cả chính hắn, sau đó, cả người hắn đặt trên thân thể mềm mại của nàng, hai thân hình trần trụi áp sát nhau, mềm mại cùng kiên cường, lạnh lẽo cùng hỏa nhiệt, mảnh mai cùng khí phách, một âm một dương, kết hợp hoàn mỹ.

Bàn tay to nâng hai chân nàng lên, hắn trực tiếp tiến vào nơi u tối mềm mại của nàng, nàng vong tay gắt gao ôm lấy tấm cánh tay của hắn, đối với chuyện tình nam nữ này nàng coi như là người học nghề, thân thể cũng không tự chủ mà rướn lên, làm cho hắn càng tiến nhập sâu hơn vào bên trong cơ thể nàng...Không đúng a, nàng rõ ràng là muốn giải thích cho hắn a, thế nào lại biến thành như vậy? hắn không hỏi vì sao nàng khóc sao? Hắn không hỏi vì sao nàng quỳ trên mặt đất van xin mẹ chồng sao? Hắn cái gì cũng không hỏi...rốt cục là sao vậy?

"Chuyên tâm đi, Phong linh" Hắn một tay nâng mặt nàng lên, hôn lên môi của nàng, mắt của nàng, chóp mũi cùng vành tai của nàng, chước nhiệt mâu giống tinh bàn sáng lạn, thân dưới vẫn không quên nhiệm vụ mà yêu nàng, tiết tấu nhịp điệu vẫn đều đều.

Nàng căn bản không thể tiếp tục suy nghĩ....mỗi một lần va chạm, đều như khăc sâu linh hồn hắn vào linh hồn nàng, làm cho nàng căn bản không nhận biết chính mình...nhưng mà, nàng thích.

Thích hắn như vậy âu yếm nàng, yêu nàng, chiếm đoạt sở hữu cơ thể nàng...cho dù làm như vậy khiến nàng chỉ còn hai bàn tay trắng, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

"Em yêu anh, Dương, rất yêu anh"

"Đều đó rất tốt a" Lôi dương trầm thấp nở nụ cười, cuối cùng thân dưới mãnh liệt trào dâng, khuôn mặt trầm thấp, như là nháy mắt từ một ác ma trong bóng đêm trong một giấy ngẩng mặt lên trời mà gào thét....

Long điền nhã tử không biết rốt cuộc đầy là cái tình huống gì, một người bị bỏ rơi ở phòng khách, bên tai nghe thấy âm thanh gì đó trong phòng ngủ vang ra, cho nên mới nói, con trai của bà mặc kệ bên ngoài có nhân vật tai to mặt lớn nào, liền nghênh ngang mà đi âu yếm nữ nhân kia...chuyện này trăm phần trăm là thật...

Đây là thị uy sao? Gián tiếp muốn nói dù bà có là mẹ nó, cũng đừng có nhúng tay vào việc của nó sao?

Hay là, hắn đang tức giận? Bởi vì hắn đã yêu thương Phong linh, cho nên tức giận với việc bà đối xử với cô gái đó? Sao hắn không hỏi một tiếng vì sao bà làm như thế, chẳng lẽ hắn một chút cũng không quan tâm cô gái kia đối với hắn làm cái gì?

Long điền nhã tử tức giận đến toàn thân run run, cho dù bên trong có đang đánh hỏa nhiệt, bà cũng phải giả vờ như không, mặt không đổi sắc, tiếp tục ngồi ở đây đợi người bên trong ra gặp bà mới thôi.

Hôm nay bà sẽ giải quyết chuyện này! Bà một giây cũng không muốn chần chờ.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới, bà đường đường là đại tiểu thư Long điền gia tộc thế mà lại bị người khác đùa giỡn xoay như chong chóng, thiếu chút nữa đem tính mạng con mình ra làm trò đùa...không thể chấp nhận, bà tuyệt đối không thể chấp nhận...

Cứ như vậy một người lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không biết bao lâu, cảm giác giống như là qua mấy ngày đêm liền, rốt cuộc mới thấy Lôi dương đem Phong linh từ phòng đi ra, hơn nữa là nắm tay, như là một khắc cũng không muốn rời ra, trừng mắt mà nhìn bà.

"Mẹ..." Nhìn thấy mẹ mình đang ngồi ở đó, Lôi dương có điểm đã dự tính trước. Chẳng qua, thấy mẹ mình dáng vẻ cô tịch, ánh mắt bi ai, trong lòng hắn cũng cảm thấy buồn.

"Bỏ cô gái này đi"

"Không thể nào"

Long điền nhã tử nhịn không được đứng lên, nổi điên vọt tới trước mặt hắn, nói to "Không thể nào? Con có biết cô ta đã làm gì đối với con không? Cô ta lừa gạt con! Cô ta chính là một đứa trẻ mồ côi được Phong gia nhận nuôi! Ngay cả ngày tháng năm sinh cũng không biết! Thầy pháp sư nói người cứu được con phải là một người có mệnh cách, căn bản đó không phải là cô ta, cô ta biết rõ còn cố tình gả về đây, chẳng phải là rắp tâm? Con bị ma quỷ ám sao? Thế nên ngay cả tính mạng của mình cũng không màng mà lại không chịu buông tay cô ta ra?"

Phong linh đầu cúi thấp xuống, từng lời của Long điền nhã tử như nghiến vào lòng nàng, muốn buông tay Lôi dương, Lôi dương lại vẫn như cũ gắt gao cầm tay nàng.

"Con biết cô ấy làm gì" Lôi dương vẻ mặt bình tĩnh dịu dàng, lời nói không nhanh không chậm. Từ lúc hắn đến Phong gia, phát hiện vợ chồng Phong gia nhìn hắn với một ánh mặt bất an khác lạ, hắn cũng đã kiếm người đi điều tra tất cả.

"Cái gì?" Long điền nhã tử ngạc nhiên nhìn hắn.

Phong linh cũng ngẩng đầu lên, lòng như là muốn nhảy cả ra ngoài, thân thể như là bị vét sạch sức lực.

Nàng không nghĩ tới Lôi dương đã sớm biết...như vậy, hắn vẫn âu yếm nàng, vẫn đồng ý yêu nàng sao? Nàng quả thực không thể tin được...

"Phong linh vì hai lão Phong gia không muốn gả con gái ột người bệnh sắp chết, cho nên Linh nhi là con nuôi muốn báo đáp công ơn, thay em gái là Phong vân vân lập gia đình, động cơ đó là tốt, có gì sai trái sao?" Lôi dương bình tĩnh hỏi.

Tuy rằng, hắn cũng từng nghi ngờ tình yêu của nàng đối với hắn, nhưng, từ khi hắn về nhà nhìn thấy nàng đang quỳ gối trước sân, hơn nữa nàng lại làm đủ mọi hành động cầu xin hắn cho nàng ở lại, nàng đối với hắn rõ ràng là yêu sâu sắc a.

Nghe vậy, Long điền nhã tử có chút kinh ngạc "Điều con nói là sự thật? Cô ta là vì hai lão Phong gia không chịu gả con gái về đây, cho nên mới tự nguyện gả đi, không phải là vì cô ta ham vinh hoa phú quý nhà chúng ta sao?"

Lôi dương chợt nhíu mày "mẹ vì sao lại nghĩ như vậy? Cho dù trên đời này thực sự có một người vì tiền mà đồng ý gả ột người sắp chết, thì Phong linh cũng tuyệt đối không phải là một cô gái như vậy. Ở Đài Loan Phong gia tuy không phải là giàu có bậc nhất, cũng xếp trong nhóm 50 nhà giàu có tiếng, Phong linh tuy rằng là con nuôi, nhưng mà hai lão Phong gia vẫn đối xử với cô ấy như con gái ruột, bởi vì nhận nuôi cô ấy, mẹ vợ con mới có thể sinh được một người con, cho nên đối với cô ấy luôn luôn có một phần cảm động và tình cảm yêu thương, đối xử với cô ấy vô cùng tốt, Phong linh vì sao mà phải vì tiền để gả ột người sắp chết? Cô ấy ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp đâu?"

"Nhưng mà Vân vân nói...."

"Một người dễ dàng yêu thương anh rể, vì yêu mà không thương tiếc bán đứng chị gái mình, một con người như vậy, con một chút cũng không muốn nhắc đến, lại càng không muốn nghe."

Long điền nhã tử nghe vậy, lại có chút giật mình. Sau một lúc lâu, mới nói "Cho dù thật sự là như vậy, con vẫn phải bỏ cô ta"

Nghe tranh cãi quyết liệt, toàn thân Phong linh cứng lại, hoàn toàn không thể thở nổi.

"Mẹ..."

"Hãy nghe ta nói, đứng ở lập trường Phong gia, cô ta quả thực là một người con tốt, nhưng đứng ở lập trường của ta, nàng cũng chính là hung thủ hại chết con trai ta, ta không thể nào tha thứ cho cô ta càng không thể đồng ý để cô ta tiếp tục làm vợ của con...."

Lời nói sau đó, Phong linh một câu cũng không nghe thấy.

Lòng của nàng như bay tới một nơi xa, rất xa, xoay mình, thân mình mềm nhũn, té xỉu trong lúc đang trong vòng tay của Lôi dương.