Chương 8

Đi lung tung quanh khu chợ, lại ăn linh tinh nhiều thứ vào trong bụng, Phong linh mới mệt mỏi lết chân về nhà. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gả cho Lôi dương nàng chưa xin phép hắn đi ra ngoài cũng không về nhà giúp hắn ăn đúng giờ cơm.

Nàng nghĩ hắn không lo lắng, bởi vì một tin nhắn cũng không có, nếu hắn yên tâm như vậy, nàng hà tất phải sợ hắn lo lắng? Dù sao trong nhà cũng có một quản gia nấu cơm cho hắn ăn, lúc nào cũng có người chắm sóc cho hắn, điều này là do anh hai Lôi lạc vì họ mà sắp xếp mọi việc.

Mở cửa lớn ra, Phong linh đi vào trong nhà, còn chưa nhìn thấy gì đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc, tiếng cười đó từ nhỏ nàng đã nghe thấy...là tiếng cười của Vân vân?

Ngạc nhiên, Phong linh bước vội vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Phong Vân vân đang ăn cơm, cười nói vui vẻ không thôi, đang trong tư thế cười nói vui vẻ như muốn ngả hẳn vào người Lôi dương.

Một cái gì, như đang đâm sâu vào lòng nàng, hai chân mệt mỏi không muốn cất bước vào bên trong.

Lôi dương đang cười, dịu dàng mê người, giống như bộ dáng hắn cười với nàng, cũng đối với một cô gái khác cười, cho dù cô gái kia là em gái nàng, trong lòng nàng vẫn là không thoải mái, trong lòng vẫn có điểm chua sót trào lên, không biết làm thế nào cho phải.

Bên trong Lôi dương nhìn thấy Phong linh, môi ngừng lại, quay sang Phong vân vân nói: "Chị em về rồi" Tự mình muốn đứng dậy ra đón nàng, lại không biết vì sao, bước chân Lôi dương dừng lại, cả người ngả xuống đất, phát ra một tiếng động thật lớn.

"Anh rể, anh làm sao vậy?" Phong linh đứng lên chạy khỏi ghế định chạy đến đỡ Lôi dương, lại không cất bước nổi.

Phong linh bên ngoài cửa thấy thế, chạy như bay vào trong, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt so với Lôi dương còn nhiều hơn, nàng dùng hai tay liều mình nâng Lôi dương dậy, cũng không dễ dàng như khi trước ở Nhật bản, bởi vì Lôi dương hôn mê, thân thể hắn có cảm giác như nặng hơn rất nhiều, khiến nàng cùng Vân vân phải dùng hết sức mới đỡ hắn dậy được, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ hắn nằm trên sôfa.

"Nóng quá" Bàn tay chạm vào người hắn, làm cho Phong linh hoảng hốt nhăn mày lại, dơ tay lên chạm vào chán hắn "Anh ấy sốt, nhanh tìm bác sĩ đến!" Phong linh khẩn trương đến cầm điện thoại cũng không xong, thật vất vả mới bấm được số, gọi đến di động của Vũ trạch du "Du, Dương bị sốt! anh ấy hôn mê! làm sao bây giờ? có nguy hiểm đến tính mạng không?" Phong linh vừa nói vừa khóc, lấy tay xoa xoa chóp mũi, lo sợ quên cả ghen tuông.

"Em nói cái gì....cậu ấy...bị sốt? em chắc chắn?" Đầu bên kia Vũ trạch du nghe hắn bị sốt có điểm không tin, ngữ khí có chút sửng sốt.

Thấy được ngữ khí có chút sửng sốt, Phong linh lại càng hoảng hơn "có ảnh hưởng đến tính mạng hay không? trời ơi...đều là em không tốt! là do em không chăm sóc cho anh ấy tốt...thực xin lỗi, thực sự xin lỗi..." "Em bình tĩnh một chút, anh đến ngay, trong nhà có túi trườm đá không? Trước tiên hãy dùng túi trườm giúp cậu ấy hạ nhiệt, chờ anh đến"

"Được, em biết rồi" cầm chặt điện thoại nghe dặn dò, vừa buông điện thoại chạy nhanh vào bếp lấy túi trườm, lấy xong lại lao vội tới, ánh mắt lo lắng cho Lôi dương cơ hồ như không rời khỏi hắn.

Từ đầu đến cuối, Phong vân vân đều mặt lạnh nhìn thấy hết thảy. Trên thực tế, cô bị Lôi dương tự nhiên té xủi ngã trên mặt đất làm cho sợ hãi.

Cô không nghĩ tới Lôi dương sức khỏe đang tốt như vậy đột nhiên hôn mê bất tỉnh, một người đàn ông khí xuất cao lớn, lại cũng là một bệnh nhân, cô thiếu chút nữa đã quên điều này.

Bởi vì Lôi dương rất dịu dàng mê người, nụ cười đẹp vô cùng, đối xử với cô rất tốt, làm cho cô chỉ sau một lần gặp dường như đã bị mê hoặc, muốn gặp hắn đến phát điên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô có mặt ở đây hôm nay.

Cô rất thích Lôi dương, qua cuộc nói chuyện tối nay với hắn, cô càng xác định rõ điểm này.

Nhưng mà, Lôi dương hắn là bệnh nhân sắp chết...vốn dĩ, nàng chưa tin lắm, nghĩ rằng đồn đại chẳng qua là quá sự thật, bởi vì hắn nhìn qua đều ổn, trên người ngay cả hơi thuốc cũng không có, liên tiếp mê chết người, lại không nghĩ đến bộ dạng hắn khi phát bệnh lại như thế này, trong lòng có điểm rối loạn.

"Anh ấy thường xuyên như vậy sao?" Nghe được tiếng nói Phong linh sửng sốt một chút, thế này mới làm cho nàng nghĩ đến trong phòng còn có người thứ ba, theo bản nang dùng tay lau đi nước mắt một cách nhẹ nhàng.

"Không...chỉ có một lần giống như thế này, lúc trước anh ấy đột nhiên choáng váng đầu óc không đứng vững, nhưng cũng không quá như lần này..." Phong linh cắn cánh môi, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống "Chị nghĩ rằng sức khỏe anh ấy càng ngày càng tốt, không nghĩ rằng...chị thật sự quá sơ suất, nghĩ rằng anh ấy thoạt nhìn bình thường như không có vấn đề gì, chị làm sao có thể ngốc như vậy chứ?"

Phong vân vân nhìn Phong linh, trong lòng trầm trọng đòi mạng, đứng dậy, cô tới tới lui lui tiêu sái "Anh ấy thực sự sẽ chết sao? chỉ cần phát bệnh là chết sao?"

"Vân vân, chị không cho em nhắc đến từ chết"

"Không nói thì sẽ không chết sao?"

"Người nói sau đi, chị mời em ra ngoài mau"

"Dựa vào cái gì? bởi vì chị là vợ anh ấy sao? Nếu anh ấy biết chị lừa anh ấy, chị nghĩ anh ấy sẽ như thế nào? chị sợ người sẽ bị đuổi đi là chị!"

"Em nói cái gì? Phong linh không thể tin được những lời Phong vân vân vừa nói ra "Chị không hiểu...ý của em là gì?"

Phong vân vân nhìn nàng, như là hạ quyết tâm, nói "Em muốn có anh ấy"

Phong linh sững lại hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn không thể phản ứng.

"Anh ấy vốn là của em, chị còn không định không buông tay sao?"

"Vân vân...em chắc chắn những điều mình đang nói ra chứ?"

"Em chắc chắn"

"Nhưng mà...chị đã cùng Lôi dương kết hôn a" Trời biết, nàng vì sao ngay cả những lời này cũng chưa có biện pháp nói hợp lý hợp tình.

"Thì đã sao? hai người hẳn là chưa ngủ chung với nhau chứ?"

Nghe vậy, Phong linh cúi đầu, muốn đâu đi vết hôn trên cổ.

Thấy phong linh không trả lời, Phong vân vân cho rằng nàng cam chịu, lại nói tiếp "Chỉ có em mới có thể cứu mạng anh ấy, điều này, chị hẳn là rõ ràng hơn ai hết?"

Đúng vậy, nàng hết sức rõ ràng, nhưng những lời này điều kiện trước hết là, phải gả ột người có số mệnh tốt thật là chuyện lạ. Trên cơ bản, thà rằng tin điều này là thật, không thể tin là không có, nhưng, nếu như điều này là thật, nếu lúc trước Vân vân đồng ý gả đi, nàng việc gì phải mạo hiểm mà giả mạo gả thay cô như thế? Nay, hại nàng đã yêu thương Lôi dương, mới muốn cướp hắn khỏi tay nàng sao?

Quá đáng...nàng không thể chấp nhận.

Nhưng mà...Phong linh lại cúi đầu liếc nhìn Lôi dương đang hôn mê bất tỉnh một cái. Nếu nàng cố ý làm như vậy, chẳng phải là hại hắn không thể không chết sao? Cắn cắn môi, nàng không buồn hé răng, ngay cả cắn môi mình đến chảy máu cũng không buồn chú ý đến.

"Chị không muốn?" Phong vân vân có điểm thiếu kiên nhẫn.

"Em yêu anh ấy?" Phong linh đột nhiên quay sang nhìn Vân vân.

"Những lời này hẳn là em hỏi chị mới đúng? Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý? chị yêu thương anh ấy?"

Phong vân vân không mở mắt "Không được sao?"

"Tại sao thương anh ấy?" Vân vân mới thấy qua hắn có hai lần thôi, là tiếng sét ái tình sao?

"Vậy tại sao chị thương anh ấy?" Phong linh ngẩn ra, nháy mắt bị hỏi ngược lại.

Đúng vậy, nàng còn chưa nghĩ đến, nàng thương hắn ở điểm gì? Nói thực ra chính nàng cũng không biết mình có yêu người đàn ông này không, không thể cụ thể hình dung được hình dáng tình yêu, chỉ biết là, nàng thích cùng hắn làm một điều gì đó, mỗi một nhất cử nhất động, một ánh mắt của hắn vui hay buồn đều ảnh hưởng tới nàng, khiến nàng lo lắng, muốn mỗi lúc mỗi giây đều được ở bên cạnh hắn....Lẳng lặng, Phong linh nhìn nhìn Lôi dương, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cùng hàng mi của hắn, ngây ngốc nhìn hắn, nhịn không được một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn...lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hẳn là Vũ trạch du, Phong linh không ngừng lau đi nước mắt, đứng dạy chạy đi mở cửa, nhìn thấy Vũ trạch du, nước mắt càng chảy nhiều hơn, một câu cũng không nói nên lời.

Vũ trạch du vỗ vỗ vai của nàng, bước nhanh vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng còn có một nữ nhân chưa gặp mặt cũng chỉ đi xẹt qua, trực tiếp hướng tới chỗ Lôi dương đang nằm trên sofa, dùng ống nghe nghe nhịp tim đập của hắn, tiếp theo, tay vươn lấy cầm cổ tay hắn, bắt mạch.

Chậc, hiếm có a, nam nhân này đúng là sinh bệnh, có điều, dù hôn mê cũng không vấn đề gì, cố ý nằm ở nơi này giả hấp hối là muốn dọa vị nào trong phòng a?

Vũ trạch du nhíu nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc.

"Làm sao vậy Du, Dương anh ấy..."

"Cảm mạo do virut xâm nhập làm cho bệnh càng nghiêm trọng"

"Cái gì?" Phong linh gấp gáp đến phát hoảng "Phải làm sao bây giờ?"

"Trước, anh tiêm cho cậu ấy một mũi đã"

Người nằm trên sofa mi hơi động một chút, có điều ngoài Vũ trạch du ra không ai nhìn thấy.

Vũ Trạch du cười thầm, đột nhiên cảm thấy thích thú "Nếu còn chưa tỉnh, còn phải tiêm thêm hai mũi nữa"

Người trên sofa, hai mi đều động, giống như rất khó chịu.

Lúc này, Phong linh nhìn thấy, lo lắng lại khóc nhiều hơn "Du, Dương bộ dáng hình như rất đau, anh ấy nhất định không thoải mái, ngay cả hôn mê cũng nhíu mày, anh xem."

Vũ trạch du đương nhiên thấy, cười thầm trong bụng thiếu chút nữa là nội thương, may là ngày thường anh có được huấn luyện, trên dưới đều có thể hé ra khuôn mặt bất động như núi a.

"Anh kê một đơn thuốc, đúng giờ cho cậu ấy dùng, một tuần sau là sẽ đỡ hơn nhiều, nếu không có gì cải thiện....nhất định phải lập tức đưa đến bệnh viện, hiểu không?" Anh thao thao bất tuyệt, Phong linh liên tiếp gật đầu.

Tiếp theo, thừa dịp Phong linh chạy vào bếp thay khăn trườm cho Lôi dương, hắn thực sự ở trên tay Lôi dương tiêm vào một nhát...gân xanh di động, hai tay nắm chặt, Vũ trạch du lúc này thực cảm động, bởi vì có cô gái đứng cách đó không xa kia, vị này "Bệnh nhân" "Hôn mê" mới không tỉnh dậy chống cự lại anh a. Ha ha ha, không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được, mối thù nhiều năm qua cha con nhà này bị tên này lợi dụng đã có thể báo.

Lôi nhị thiếu gia, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi tiêm thuốc....còn chưa kịp cười, Lôi dương anh mắt liền mở, ánh mắt nhìn chăm chăm vào kẻ như thể kẻ thù truyền kiếp.

"Anh tỉnh?" Tiên đan cũng không thể tỉnh nhanh như thế chứ?

Muốn giả cũng không giả cho giống một chút, chậc.

Không nghĩ tới Vũ trạch du vừa nói xong, nữ nhân bên cạnh liền chạy tới ôm tay Lôi dương "Anh rể, anh rốt cục đã tỉnh! Anh làm em sợ muốn chết! Anh không sao chứ? Anh có chỗ nào không thoải mái không? Là em không tốt, em quên mất anh là bệnh nhân, còn ở đây quấy rấy anh lâu như vậy, làm cho anh không thể nghỉ ngơi, đều do em, thật xin lỗi..." Tay Lôi dương vỗ vỗ lưng Phong vân v "Không liên quan tới em, ngoan, đứng khóc, nào? Bằng không người ta nhìn lại tưởng anh bắt nạt em" Tay đang ôm chậu nước lạnh, Phong linh thấy thế, ngực căng thẳng, chậu nước trong tay thiếu chút nữa là đổ xuống, Vũ trạch du có lòng tốt hướng phía nàng hai tay bưng lấy chậu nước.

"Linh nhi, em còn chưa có ăn cơm sao? ngay cả chậu rửa mặt cũng bưng không nổi" Linh nhi? Lôi dương ngạc nhiên nhìn tên bạn tốt, Phong linh cũng chưa từng thấy ai gọi như vậy cũng có điểm kỳ quái, ánh mắt ngơ ngác nhìn Vũ trạch du.

Vũ trạch du lại coi như không, căn bản không cho hai người kia vào tầm mắt, không, phải là ba người, cả Phong Vân vân nữa.

Anh tao nhã bưng chậu rửa mặt đặt trên bàn, còn tự mình vắt khăn thay cho hắn, Phong linh còn chưa kịp lấy lại khăn trên tay hắn để làm tiếp công việc, anh dùng sức lau lau khuôn mặt Lôi dương, lau, lau...ra sức lau, lau đến sắp tróc cả da. Coi như là anh giúp Phong linh đáng yêu báo thù...hắc hắc.

"Này, cậu nhẹ nhàng một chút được không?" Lôi dương lấy tay đẩy đẩy cái khăn đang bị người kia làm chủ, giống như là muốn lau nát mặt hắn thì phải.

"Thực có lỗi a, tớ không thông thạo việc này, vị tiểu thư này đến đây đi" Vũ trạch du thu khăn mặt lại rồi "thuận tay" đưa cho Phong vân vân "Cô đã áy này đối với Lôi dương như vậy, thì giúp cậu ấy lau đi, lau cả người cho cậu ấy, để cho cậu ấy thoải mái một chút, bệnh cũng hết nhanh một chút, nào?"

"Hả?" Phong vân vân choáng váng, cô từ trước đến nay chưa từng hầu hạ ai làm cho cô có điểm ngây ngốc, một nguyên nhân nữa đương nhiên là nam nữ thụ thụ bất thân...Phong linh thấy thế, liền chạy lại "Chuyện này, vẫn là để em làm..."

"Linh nhi, anh còn có việc cần em làm giúp anh, cùng anh đi ra ngoài một chút" Vũ trạch du ngắt lời nàng, thẳng tay kéo tay nàng đi ra ngoài.

Lôi dương tầm mắt giống như dàn hỏa thiêu, thiêu a thiêu, cũng sắp đem cái lưng của Vũ trạch du ra thiêu cho thủng một lỗ, căn bản là đương sự ở đây dường như không cảm nhận được, vẫn như cũ lôi thân mật lôi kéo Phong linh, chớp mắt đã biến mất ra khỏi phòng.

Khi Phong linh quay lại phòng, đã là ba tiếng kể từ khi bước ra, Phong vân vân đã rời đi, Lôi dương cũng đã ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng thở dài của nàng.

Thì ra việc giúp đỡ Vũ trạch du nói với nàng, đúng là cùng hắn lái xe đi du ngoạn đến Dương minh sơn, dạo một vòng rồi mới trở về, anh nói là không quen đường ở Đài loan nên muốn nàng dẫn đường, nhưng căn bản là nàng không có tâm trí, sao có thể giúp anh được chứ? Quái lạ là, anh căn bản cũng không cần, dọc đường đi cũng không hỏi đường nàng.

Nàng nghĩ là, Vũ trạch du muốn nói cho nàng về bệnh tình Lôi dương, muốn nàng cẩn thận chăm sóc hắn, nhưng là không có, chỉ là hỏi vài câu về tình huống lôi dương phát bệnh lúc nãy, cùng lý do em gái nàng xuất hiện ở nhà lúc đó. Buồn cười là, nàng căn bản không biết, về nhà ngay cả hỏi cũng không kịp hỏi, Dương liền hôn mê, bối rối bên trong nàng sao có thể trả lời vì sao Vân vân đến nhà nàng, lại càng miễn nói đến cậu chuyện giữa nàng và Phong vân vân...nàng nên buông tay sao?

Đem Dương vốn dĩ được gả cho Vân vân sao?

Nàng đột nhiên nghĩ tới lúc ở trong xe nói chuyện với Vũ trạch du tối nay "Em phải tin tưởng bản thân, bởi vì em, không phải bệnh của Dương tốt hơn lên sao?"

"Nhưng mà hôm nay anh ấy..."

"Đó là vì cậu ấy bị cảm, hơn nữa lại vừa vặn gặp phải thứ có điềm xấu" Thứ có điềm xấu kia dĩ nhiên là chỉ Phong vân vân, cảm giác không tốt của một nữ nhân.

"Thứ có điềm xấu? là cái gì?" Vũ trạch du đăm chiêu nhìn nàng một chút, mới nói "Anh nghe Long điền phu nhân có nói qua, thầy tướng số có nói, Lôi dương không thể ở gần nữ nhân có mạng xung khắc, chỉ cần chạm vào một cái, bệnh tình sẽ chuyển biến xấu, đó là do số trời định không thể thay đổi."

Ha? "Ý của anh là?"

"Chỉ sợ em gái em là Phong vân vân kia là mạng mệnh xung khắc, cho nên cô ta mới ngồi cùng Lôi dương một chút đã khiến cậu ấy phát bệnh"

"Dát? làm sao có thể? không thể nào!" Phong linh theo bản năng phản bác. Bởi vì nàng biết, Phong vân vân là chận mệnh của Lôi dương a! "Nếu nói là xung khắc, thì phải là em mới đúng" Nghe vậy, Vũ trạch du chớp chớp mắt nhìn nàng một cái.

"Anh là bác sĩ hay em là bác sĩ a?"

Phong linh lập tức trả lời "Đương nhiên là anh a."

"Đó chẳng phải đúng sao, nếu mạng em là xung khắc, Dương sẽ không phải tới tận hôm nay mới phát bệnh, hơn nữa...cậu ấy còn có thể ngủ với em, còn có thể không sao sao?" Phong linh bị dọa giật mình, theo bản năng lấy tay che che cổ.

Trời ạ, vì quýnh cả lên nàng đã quên bôi phấn che đi những vết hồng này, chắc là Vân vân không nhìn thấy đi? Bằng không sẽ không hỏi là nàng cùng với Lôi dương đã ngủ với nhau chưa.

"Đừng che, trong xe rất sáng, có che cũng như không che" Từ lúc anh vừa bước vào nhà, nàng hướng anh khóc lóc hỏi han đã thấy rồi, hiện tại mới che, có thừa quá không?

"Anh là bác sĩ, không phải là thầy tướng số..." Ý tứ là nàng không có tin tưởng lời nói của anh sao? Vũ trạch du khinh dắt môi. Còn tưởng nàng là cô gái đơn giản dễ bị lừa chứ, không nghĩ đến thì ra cũng không có ngốc như vậy a.

"Anh là bác sĩ thiên tài, em nghe Dương nói chưa? Cho nên thân thể cậu ấy như thế nào anh là người nắm rõ nhất, còn nữa, sức khỏe của cậu ấy có nhiều chuyển biến tốt sau khi gặp em, quả là kì tích! Em chỉ cần nhớ kỹ, để cho cậu ấy hoàn toàn rời xa nữ nhân xung khắc, anh cam đoan không quá một năm, cậu ấy sẽ khỏi bệnh..." Nàng cảm thấy, Vũ trạch du mới là kì tích, không, là thần kì, nói với nàng việc chỉ có thần tiên mới biết.

Bác sĩ thiên tài phong hào là cái gì? Phải ban cho anh mỹ danh thần ý mới đúng.

Nếu điều anh nói là sự thật, như vậy nàng chẳng phải là có lý do danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh Lôi dương sao?

Rõ ràng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng giờ phút này nàng hi vọng tất cả những lời anh nói đều là sự thật, nàng mới chính là chân mệnh của Lôi dương, cùng sống chung với nàng, sức khỏe Lôi dương sẽ tốt hơn.

Phong linh thu chân lên sofa, tựa cằm vào đầu gối, hai tay vòng lấy ôm chính mình, nhìn mông lung ánh trăng ngoài cửa sổ, ngốc.

Bộ dạng ngẩn người đầy ưu tư của nàng, không biết có người đang nhìn nàng chằm chằm từ lúc nào, hơi hơi hé miệng, đem ảm đạm thoáng trong khóe mắt qua đi, muốn nảy lên bên miệng lãnh trào nhiệt phúng mà cắn nuốt.

Đi ra ngoài cùng một người đàn ông lâu như vậy, chở về không có cao hứng phấn trấn cười trộm, xem như là còn để ặt kẻ làm chồng như hắn có chút mặt mũi. Vốn đã nghĩ, nếu nàng trở về mà kể kể nói nói vui vẻ nàng đi chơi như thế nào, hắn cũng sẽ ban tặng cho nàng một câu rằng là em gái Vân vân chăm sóc hắn dịu dàng lại xinh đẹp.

May là, không có xảy ra, khiến hắn vẫn bảo trì được phong độ.

Vẫn để nàng tiếp tục ngẩn người, Lôi dương đi vào trong bếp định rót nước, Phong linh nghe thấy tiếng động, cả người trên sofa bật dậy chạy thẳng vào bếp, nhưng là vẫn không kịp thay hắn làm, nàng nhìn trên tay hắn cốc nước đã sắp trào ra, trong hốc mắt lại nổi lên một trận long lanh nước.

Chậc, có như vậy đã thương tâm sao? nha đầu?

Thở dài, Lôi Dương đảo mắt đem cốc nước lý thủy đổ nước vào bình-- “.” hắn đem bình nước đưa cho nàng, lăng lăng nhìn bình nước ngây người, ngực như có cái gì giật mạnh không rõ, trong khoảng thời gian ngắn không mở miệng được.

Hắn xả môi cười "Không phải em đinh rót nước giúp anh?"

"Vâng..." Nàng vui vẻ, lập tức tiếp nhận bình nước rót vào cốc, hai tay dâng lên, vừa lòng nhìn hắn chậm rãi uống nước nàng rót vào trong bụng.

Thật thỏa mãn a. Cứ như vậy hầu hạ hắn cả đời, nàng cũng rất vui vẻ.

Lôi dương đột nhiên nhìn vào mắt nàng, khin hỏi "Nếu không gả cho anh, em chắc hẳn sẽ nhận lời làm người yêu Uông dương chứ?"

Hả? Phong linh vạn lần không nghĩ tới, hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Cúi đầu, không biêt nên trả lời như thế nào cho thỏa đáng.

"Anh là anh họ, hắn chắc là bạn trai nhỏ." Phong linh bỗng dưng ngẩng đầu "Không phải như thế!" Lôi dương không chú ý đến nàng, đầu ngón tay thon dài mân mê chiếc cốc, lại nói:

"Bởi vì anh là nguyên nhân làm cho sự tình diễn ra như thế này, anh thực sự xin lỗi"

"Em nói, không phải là như thế"

"Vậy là như thế nào?" Ngữ khí vẫn bình tnh, trong mắt Lôi dương lại hiện lên một chút sắc bén âm tư, nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt nàng.

Lòng của nàng đau quá, đau đến sắp không thể thở "Em nghĩ là anh không muốn ọi người biết em là vợ của anh..."

"Nguyên nhân nào khiến em cho rằng như vậy, nói phải đúng lý hợp tình?"

"Em..."

"Quả thật là, anh một chút cũng không yêu em" Lời nói này, đạm bạc gần như vô tình, nói ra cũng không biết là cố ý làm cho nàng tức giận nhưng lại làm cho chính mình tức giận.

Phong linh nhìn hắn, cắn chặt hàm răng, ép ình không được phép khóc.

Vốn không dám nghĩ rằng người đàn ông này yêu thương nàng, cho dù ngủ cùng nàng cũng là do uống rượu, không tình không ý, nàng đã sớm biết, nhưng là nghe được hắn nói như vậy, lại vẫn cảm thấy làm sao lại khó chịu, long như bị cứa một nhát đau, đau đến ứa máu.

"Hãy đến với cậu ta đi, anh sẽ không giữ em" Hắn nói, hào phóng ngay cả chính mình cũng không ngờ nổi nói như vậy tứ bình bát ổn, bất động như núi, hình như là hắn cùng với sinh câu do thiên phú.

Nói xong, Lôi Dương buông cốc nước lướt qua nàng rời đi phòng bếp, đột nhiên trong lúc đó, một cỗ choáng váng huyễn đánh úp lại, cước bộ dừng lại, cả người thực không tao nhã rồi ngã xuống -- là Phong Linh đúng lúc tiến lên ôm lấy hắn, ôm chặt, không buông tay.

Nàng ôm hắn nhanh như vậy, nhanh hơn cả khi nàng yêu hắn khỏa mãnh liệt tâm, đều như là muốn một khối tiến vào xương cốt của hắn.

Như vậy ôm, thật chặt mà chấn động linh hồn Lôi dương.

Có điều, chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ của giả bệnh mà thôi...bởi vì hắn đã từng nói, khi hắn thật sự muốn nàng, nàng trốn cũng không xong.

Lại không nghĩ đến...một cái ôm, liền đem cái hắn phong bế nhiều năm, trắng trợn hiện ra, làm cho hắn giật mình, thật khó kiềm chế được....