Chương 7: Đừng Cứng Đầu

"Chân tôi bị trẹo rồi."

Bạch Nhược Đình vừa nói vừa đưa tay xoa nắn cổ chân, chưa gì đã sưng tấy lên rồi. Tiêu Tuấn thấy vậy liền đưa tay ra giúp cô cởi giày. Anh khom người đến, nói.

"Ôm lấy cổ tôi!"

"Hả?"

Cô nhìn anh ngớ ngẩn, nhưng vì còn phải vào xem tình hình của Tiêu phu nhân nên cũng không đắn đo nhiều. Sau khi đặt hai tay lên ôm lấy cổ Tiêu Tuấn, chỉ thấy anh dùng tay còn lại ôm lấy eo của cô rồi kéo cô lên. Một tay anh dìu cô, tay còn lại cầm đôi giày cao gót đắt tiền.

Gương mặt của anh mang nét sắc bén lại lạnh lùng, ánh mắt một màu đen tĩnh mịch, khó thăm dò. Bạch Nhược Đình nhìn theo góc nghiêng của anh, mấy lần để chân ngã nghiêng qua lại mà nhíu mày vì đau.

Đến được chỗ phòng cấp cứu, Tiêu Tuấn nhìn thấy quản gia của nhà mình thì liền trở nên gấp gáp. Bà ta cúi đầu chào, không đợi anh hỏi đã nói.

"Phu nhân được chuyển sang phòng bệnh rồi ạ! Thiếu gia không cần lo lắng ạ!"

Anh gật đầu. Bà ta nhìn sang cô gái diễm lệ bên cạnh anh. Khí chất này khác hẳn với những cô gái mà trước đây đã từng thấy, không giấu nổi sự tò mò.

"Dạ đây là..."

Tiêu Tuấn nhìn sang Bạch Nhược Đình một cái, trầm giọng giới thiệu.

"Tiêu thiếu phu nhân tương lai của các người."

Bà quản gia kinh ngạc, nhưng cũng không bằng sự kinh ngạc suýt nữa đã thốt lên của Bạch Nhược Đình. Anh vừa dõng dạc giới thiệu rằng cô là thiếu phu nhân tương lai của Tiêu gia. Vậy thì có khác gì là vợ của anh đâu chứ?

Cô quay sang định phân minh phân bua với anh, nhưng cổ chân lại đau tê tái đến tận đại não khiến cổ họng nghẹn lại. Tiêu Tuấn hơi cong khoé môi, vài giây sau liền trở về dáng vẻ ban đầu dìu cô qua dãy ghế ngồi. Anh ngồi xuống trước mặt cô, xem ra cổ chân bị thương không nhẹ.

Cơ thể của Bạch Nhược Đình thuộc dáng người gầy, tuy cô thường ngày khoẻ mạnh, tập luyện thể thao nhiều nhưng khi bị thương thì rất khó lành.

"Phải chỉnh lại cổ chân mới được."

Cô nghe xong anh nói câu này, đột nhiên hốt hoảng co chân lại.



"Gì cơ? Không được đâu! Đau lắm!"

Tiêu Tuấn nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên.

"Em cũng biết đau? Còn mang giày gót cao như vậy?"

Anh nói rồi đứng dậy, vô tình nhìn thấy một y tá đi đến liền hỏi thăm.

"Cho hỏi, ở đây có đá chườm không?"

Cô y tá ngẩn ra nhìn, sau đó mới hiểu ý anh mà hỏi.

"Có người bị trẹo chân sao ạ? Có cần tôi giúp gì không?"

"Không cần đâu! Cho tôi một túi đá chườm được rồi."

Sau khi nhận được túi đá chườm, Tiêu Tuấn bước đến chỗ của Bạch Nhược Đình rồi như cũ mà ngồi xuống. Anh cẩn thận đặt túi đá lên cổ chân của cô, lăn qua vài vòng để làm dịu cơn đau trước khi chỉnh lại khớp. Cô cúi đầu nhìn anh thao tác rất nhẹ nhàng, sau vài giây rung động thì lại tỉnh ra. Đối với cô thuần thục như vậy, chắc cũng đã từng đối tốt với vài người trước thế này rồi.

"Ngồi cẩn thận chút! Tôi giúp em chỉnh lại khớp chân."

Bạch Nhược Đình vừa thấy anh chạm tay vào chân mình đã có ý ngăn cản.

"Khoan đã! Anh có làm được không vậy? Không được thì để tôi gọi bác sĩ."

Tiêu Tuấn nhìn cô chằm chằm.

"Chính vì tôi làm được mới không cần bác sĩ."

Cô nghẹn họng, nói không được câu nào nữa. Sau khi xác định cô sẽ không tiếp tục làm phiền, anh mới nhìn cổ chân của cô, đặt hai tay lên xoa nhẹ trước vài cái. Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Sẽ đau một chút. Không chịu được thì bám vào vai tôi."

Bạch Nhược Đình bán tín bán nghi ngồi nhìn anh làm. Lúc anh bắt đầu chỉnh khớp, quả nhiên không dễ chịu chút nào. Đau đến nín thở. Cô cắn răng, tay bấu chặt lấy mép ghế không kêu lên nhưng vẫn khó giấu được vì hai mắt vô thức đỏ. Sau khi xong việc, Tiêu Tuấn giúp cô mang lại giày rồi nói.

"Lần sau chú ý một chút, mang giày cao gót thì đừng chạy."



Anh nói rồi quay lưng đi, khiến Bạch Nhược Đình cảm thấy mình như sắp bị bỏ rơi. Cô sốt sắng hỏi.

"Anh đi đâu vậy?"

"Tôi làm thủ tục nhập viện, ở đó đợi một lát đừng đi lung tung."

Bạch Nhược Đình nhìn bóng lưng của anh lườm một cái. Cô đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Dù sao ở tuổi này cũng đã tự lo cho mình được, đâu phải trẻ con mà anh lại sợ cô đi lung tung?

Nhìn đồng hồ cũng đã gần 10 giờ đêm, cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa gọi về nhà cho mẹ. Nếu không gọi, có lẽ bà còn nghĩ rằng lần đầu gặp mặt của cô và Tiêu Tuấn suôn sẻ lắm.

"Alo mẹ!"

"Con chưa về sao? Thế nào? Thấy cậu ấy có thích không?"

Bạch Nhược Đình nhìn dáng người cao ráo của anh đang đứng ở quầy thanh toán, khoé môi nhếch lên một chút rồi lại thở dài. Cô tìm đại một lí do nào đó nói cho qua chuyện này. Sau đó chợt nhớ đến Tiêu phu nhân. Dù sao mẹ cô và bà ấy cũng là chỗ thâm tình, vẫn nên nói chuyện bà ấy tái phát bệnh suyễn nhập viện cho bà biết.

"Phải rồi mẹ ơi! Bác Tiêu tái phát bệnh suyễn đang nằm ở bệnh viện Thành phố! Ngày mai mẹ có đến không?"

Bạch phu nhân nghe xong tin này thì vô cùng kinh ngạc.

"Cái gì? Bà ấy tái phát bệnh suyễn sao?"

"Không sao đâu mẹ! Bác ấy được đưa đến phòng bệnh rồi, bác sĩ bảo không có gì đáng ngại hết. Hiện tại con và người kia đang ở đây này!"

Bạch phu nhân nghe xong thì cười cười hỏi.

"Vậy sao? Cậu ấy đưa con đến bệnh viện thăm mẹ chồng tương lai à?"

Bạch Nhược Đình nhăn mày.

"Mẹ! Đừng trêu con. Con tắt máy đây, lát nữa con về. Mẹ ngủ sớm đi đấy!"

...