Chương 8: Đừng Cáu

Sau khi làm thủ tục nhập viện và thanh toán viện phí xong, Tiêu Tuấn quay đầu lại nhìn. Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Bạch Nhược Đình, trong lòng cũng thấy chút cảm thông. Dù sao cả buổi tối hôm nay cũng chưa hiểu nhiều về nhau, còn để cô cùng anh đến bệnh viện, đã vậy còn bị trẹo chân. Anh tự thấy áy náy, nên đã bước đến chỗ cô nói.

"Ở đây cũng xong việc rồi. Em muốn về không? Tôi đưa em về!"

Bạch Nhược Đình ngước lên nhìn anh. Lúc đang ngồi thế này, cô dường như thấy anh cao thêm một chút.

"Xong rồi anh quay lại đây ư?"

"Tối nay tôi ở lại đây."

Nhìn thấy thái độ chần chừ của cô, Tiêu Tuấn không kìm chế được mà đáy mắt sáng lên, rồi đuôi mắt cong như vành trăng non. Anh hỏi với ý trêu đùa.

"Sao vậy? Muốn ở lại đợi gặp mặt mẹ tôi à?"

Bạch Nhược Đình nhìn anh một cái rất sắc, sau đó không trả lời câu nào mà nhích chân từ từ đứng dậy. Dù đã được chỉnh lại khớp chân, nhưng cô cũng chưa đi nhanh được, phải khó khăn lắm mới ra ngoài cổng bệnh viện. Trên đường đi, cô nói.

"Đưa tôi về lại nhà hàng đi! Tôi tự lấy xe về được rồi!"

"Xe của em tôi bảo Lục Lâm lái đi rồi."

Bạch Nhược Đình cạn lời, không ngờ cả anh và người của anh đều như nhau cả, làm việc nhanh gọn không một động tác thừa. Xe gần về đến Bạch gia, Tiêu Tuấn mới lên tiếng nói với cô.

"Chuyện hợp đồng hôn nhân mà em nói lúc ở nhà hàng, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."

Xe dừng lại trước cổng, anh chu đáo giúp cô tháo dây an toàn rồi dìu cô xuống xe. Trước khi quay đi, còn nói thêm.

"Không tự vào được thì gọi người làm ra. Tôi phải đi rồi."

Bạch Nhược Đình nhìn chiếc xe Maserati từ từ rời đi một hồi lâu, mới ấn chuông cửa để vào nhà. Bạch phu nhân cũng đã ngủ, nên khi bước vào cô chỉ nhắc nhở người làm khẽ chuẩn bị ít nước nóng để ngâm chân.

Sáng hôm sau.



Mặt trời ló dạng chưa bao lâu, Bạch phu nhân đã lên phòng giục cô dậy thay quần áo để đến bệnh viện. Cô nằm lăn qua lăn lại mấy vòng như cá nướng, nhớ đến chuyện đêm qua Tiêu Tuấn giúp mình chỉnh khớp chân. Một phần vì nể mặt người lớn, phần vì mang ơn anh nên cô đành miễn cưỡng tung chăn ngồi dậy.

Đến thăm bệnh, Bạch Nhược Đình tự biết mình không thể ăn mặc quá năng động và gợi cảm, nên cô chỉ đành chọn một chiếc váy trắng cổ cao dài tay theo phong cách Lollita. Chiếc váy này là trong lúc đi du lịch ở Anh, nhìn thấy nó nằm trong phòng trưng bày của nhà thiết kế, cô đã nhất quyết mua cho bằng được.

"Đi thôi mẹ!"

Bạch Nhược Đình lái xe đưa Bạch phu nhân đến bệnh viện Thành phố. Bà trông có vẻ nôn nóng lắm. Một phần vì muốn thăm hỏi người bạn tâm giao, phần còn lại là muốn gặp gỡ và nói chuyện với Tiêu Tuấn. Tuy thường xuyên đến Tiêu gia chơi, nhưng vì tính chất công việc bận rộn của anh, nên không lần nào bà gặp anh được cả.

Cô cảm thấy người mẹ này của mình trông chờ vào chuyện hôn nhân đại sự đó quá rồi, quên luôn cả người con gái bên cạnh là cô.

Lúc hỏi được phòng bệnh mà Tiêu phu nhân đang nằm, Bạch Nhược Đình cùng mẹ đi vào trong thì thấy Tiêu Tuấn đang ngồi ngủ gật bên giường. Bạch phu nhân ngạc nhiên vài giây, sau đó chậm rãi đi đến nhìn anh. Bà quay sang bắt lấy cổ tay con gái, phấn khích nói khẽ.

"Con xem, người ta đẹp trai phong độ thế này này! Ngủ cũng đẹp nữa!"

"Mẹ! Mẹ có nói quá rồi không?"

Tiêu phu nhân mở mắt ra nhìn thấy hai mẹ con bà, mỉm cười gọi.

"Chị Bạch? Chị đến rồi sao?"

Tiêu Tuấn nghe thấy tiếng của mẹ mình thì giật mình tỉnh giấc. Anh dụi mắt, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Nhược Đình và Bạch phu nhân sau lưng. Thứ khiến anh ngạc nhiên ở đây không phải là mẹ cô, mà là vì cách ăn mặc của cô quá khác. Cô của hôm qua và hôm nay như hai người khác nhau vậy.

Anh đứng dậy vội vàng, lễ phép chào hỏi.

"Chào bác!"

Bạch phu nhân cười rạng rỡ.

"Chào con! Không ngờ con càng lớn lại càng ra dáng như vậy, thế mà Đình Đình nhà bác cứ sợ rồi chê con già."

Tiêu Tuấn nghe xong câu này mặt có chút sượng, liếc mắt nhìn về phía Bạch Nhược Đình. Cô vội nhìn đi chỗ khác, không nghĩ rằng mẹ cô lại bán đứng cô nhanh tới vậy.



Hai bên gia đình gặp nhau đầy đủ trong tình cảnh này, có chút khó xử mà cũng có chút vui mừng. Để hai con có không gian riêng nói chuyện nhiều hơn, Tiêu phu nhân lên tiếng nói.

"Tuấn à! Con ở với mẹ cả đêm rồi, ra ngoài tìm chút gì ăn đi con!"

"Dạ!"

Bạch phu nhân cũng nhanh chóng nói thêm vào.

"Tiện thể con đưa Đình Đình đi cùng luôn nhé! Con bé cũng chưa ăn gì cả."

Bạch Nhược Đình ngơ ngác, còn chưa nói xong thì Tiêu Tuấn đã vỗ vỗ tay mình lên cánh tay cô. Nhìn gương mặt rạng ngời của hai người mẹ kia, cô biết ngay lại là chiêu mượn nước đẩy thuyền. Còn có loại chuyện tác hợp như thế này nữa sao?

Rời khỏi phòng bệnh, Bạch Nhược Đình và Tiêu Tuấn liền tách nhau ra mỗi người đi một hướng. Anh ho một tiếng, hỏi cô.

"Muốn ăn gì?"

Cô lại nhìn anh với vẻ mặt đanh thép, khó chịu.

"Tôi có nói sẽ đi ăn với anh sao?"

Tiêu Tuấn dừng bước lại nhìn cô. Tuy cô cũng không phải người có chiều cao giới hạn, nhưng với chiều cao vượt trội này của anh khi đứng đối diện, cô cũng thấy mình thấp đi một phần. Anh hơi cong khoé môi, nói.

"Dáng vẻ cáu kỉnh này và chiếc váy em đang mặc không hợp nhau chút nào cả."

Cô giương mắt nhìn anh, bị anh nói trúng rồi thì làm sao mà phản biện cho được? Vốn dĩ từng nghĩ chỉ mua nó về trưng bày trong tủ quần áo vì thấy đẹp, nào ngờ đâu cũng có lúc cần dùng. Tiêu Tuấn nhìn bộ mặt tức đến nói không nên lời của cô, trông cứ như một con sóc chuột phồng má lên vậy.

Anh cười một tiếng, cho hai tay vào túi quần, nói xong rồi bước đi.

"Đi thôi! Bàn tiếp chuyện hợp đồng hôn nhân đêm qua!"

...