Chương 33: Xin số điện thoại

Trần Vĩ cực kỳ thích bánh ở tiệm bánh gần nhà. Cả tiệm hầu như đều bao bọc bởi hoa, rực rỡ đầy màu sắc, tựa như lạc vào chốn thần tiên. Cậu cứ hai ngày sẽ ghé đó ăn bánh một lần.

Bản thân Trần Vĩ ít tiếp xúc người lạ, thành ra mỗi lần gọi bánh luôn là một vấn đề. Nữ nhân viên ở đó nhìn khuôn mặt mềm mềm cùng bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, mở miệng trêu chọc.

“Anh muốn tìm ai sao?”

“Không, tôi… tôi muốn mua bánh.”

“Anh đưa số điện thoại của anh thì tôi sẽ đưa bánh miễn phí luôn, có được không?”

“A… không cần đâu, tôi… tôi sẽ trả tiền mà.”

Nhìn vẻ mặt lúng túng của Trần Vĩ, mấy nhân viên nữ đứng gần đấy cũng cười phá lên. Thật là đáng yêu muốn đòi mạng mà! Trịnh Hải từ ngoài tiệm vào, nhìn thấy cậu trai mình mong nhớ bị trêu ghẹo, lập tức chạy đến cứu vãn.

“Mấy cô làm cái gì với bạn tôi vậy?!”

Mấy nhân viên nữ bật cười với nhau, xua tay:

“Bạn chú đến tìm chú hả? Chú đi tiếp người ta đi chứ!”

Trịnh Hải cười hối lỗi, giúp Trần Vĩ tìm một chỗ ngồi tốt, đem bánh lên cho cậu. Trần Vĩ thấy hắn ta cực kỳ tử tế, liên tục nói cảm ơn. Trịnh Hải gãi đầu:

“Tôi xin số điện thoại của cậu được chứ?”

“Hả?”

“À, tôi sợ lần sau mấy cô ấy sẽ chọc cậu nữa. Cho tôi số điện thoại thì lần sau cậu muốn mua có thể gọi tôi giúp đỡ.”

Trần Vĩ gật gù, “à à” hiểu rõ, trong lòng cảm động sâu sắc. Nhìn Trịnh Hải tướng mạo sáng sủa anh tuấn, mặt cậu như bị thiêu cháy dưới ánh mặt trời. Trịnh Hải tim đập thình thịch nhận lấy số điện thoại, cười chúc cậu ăn bánh ngon miệng.

…----------------…

Từ Dung đã hơn một tuần mặc toàn đầm bầu. Một tuần nay cũng không ai đến nhà làm cậu thấy tự nhiên hơn hẳn. Phó Thành cũng làm việc ở nhà không lên công ty. Có lẽ tình trạng công ty khá ổn định, Phó Thành không còn thức thâu đêm nữa, trái lại rảnh rỗi làm một vài chuyện…

Bàn tay Phó Thành mò vào chiếc đầm rộng rãi, áp lên bụng tròn của Từ Dung. Tim Từ Dung đập thình thịch, cậu giương mắt tròn nhìn nam nhân đang nghiêm túc cảm nhận sự động chạm nho nhỏ dưới lòng bàn tay.

Bàn tay Phó Thành không đứng yên, vuốt ve nhè nhẹ quanh bụng Từ Dung, làm cả người cậu nóng muốn phỏng. Thời kỳ mang thai tương đối nhạy cảm, còn đặc biệt dễ động tình. Từ Dung thở mạnh co hai chân lại, muốn che giấu khác thường. Phó Thành liếc mắt một cái là nhận ra cái mất tự nhiên của cậu. Hắn choàng tay ôm cậu. Biết đối phương ngại ngùng, tay hắn cố tình kéo khuôn mặt Từ Dung vùi vào lòng mình.

Bàn tay Phó Thành như có như không vuốt ve khắp cơ thể bạn nhỏ. Từng tiếng thở dốc truyền đến bên tai hắn, nghe mà rung động không thôi. Hắn kéo bàn tay đang cố ngăn cản của đối phương áp lên ngực mình, nhanh chóng an ủi tiểu Từ Dung bị bỏ quên bao tháng nay.

Tiếng nỉ non nghẹn ngào của bạn nhỏ làm cả người Phó Thành nóng râm ran. Hắn cảm thấy l*иg ngực mình ươn ướt, bạn nhỏ không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mà bật khóc lúc nào không hay. Chính hắn cũng khó khăn nhẫn nhịn, cơ bắp căng cứng không thể thả lỏng. Từ Dung ngửa mặt lên nhìn nam nhân.

Phó Thành chú ý đến cậu liền cúi xuống. Hai mắt cậu đẫm nước trông mới mềm mại làm sao, cả người cậu run nhè nhẹ theo lực nặng nhẹ của bàn tay hắn, đôi khi sẽ uốn éo người muốn thoát ra. Kết hôn rồi lại chẳng dám quá phận, Phó Thành vẫn luôn nghẹn khuất trong lòng, chỉ mong nhóc con chào đời, hắn sẽ đưa Từ Dung đi tuần trăng mật!

Phó Thành cúi người hôn xuống đôi môi đang mếu máo kia, thật nhẹ nhàng, thật dỗ dành. Hắn chồm người dậy, hôn dọc từ chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, xuống cổ, ở hõm xương quai xanh, lên ngực cậu, và kết thúc một cái thật ôn nhu trên chiếc bụng đã hơn 7 tháng của cậu - nơi này đang chứa một sinh linh bé nhỏ, hứa hẹn sẽ tạo cho Phó Thành một gia đình hạnh phúc. Chỉ đợi Từ Dung tiết ra, Phó Thành liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chỉ là chưa kịp đứng lên, hai cánh tay Từ Dung đã vòng lấy cổ Phó Thành, một đôi mắt màu trà ướŧ áŧ mơ màng nhìn hắn. Một hồi sau, hắn nghe bạn nhỏ mở lời:

“Để em giúp chồng.”

Giọng nói dính nịu pha chút khàn khàn, nghe sao mà đáng yêu khôn cùng! Phó Thành thở dốc từng hơi nặng nề, vùi đầu vào cần cổ trắng nõn sớm đã đầy vết dâu tây. Hắn đang chờ chồng nhỏ an ủi cho hắn.

Từ Dung nói được một câu đã ngại ngùng đỏ mặt. Đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm, cậu bèn vói bàn tay nhỏ nhắn của mình chạm vào người nam nhân. Bàn tay cậu lướt qua cơ bụng căng cứng vì gồng lên của nam nhân, lướt đến đường nhân ngư thì run rẩy cầm lấy vật nóng như lửa từ bên trong ra. Phó Thành ôm lấy cậu, mặc cho cậu tự do hoạt động hai tay.

Từ Dung vuốt ve không có quy luật, nghe tiếng thở dốc của đối phương vì mình mà thay đổi, trong lòng cảm thấy vui sướиɠ. Thì ra cảm giác khi chồng cậu giúp cậu là như vậy. Từ Dung trong lòng cảm thấy ngọt ngào như được đút mật.