Chương 1: Gặp mặt

Bạn học Lâm Phi Ngư từ bé đã được nuôi dưỡng buông thả, nên chỉ thi được vào một trường đại học hạng ba, sau khi tốt nghiệp làm kế toán trong một văn phòng với mức lương tương đối ít ỏi. Gia đình cô thuộc kiểu muốn để con cái tự lập hơn, trưởng thành hơn. Ngoài ra cô còn có một em trai sinh sau cô chỉ vài phút, rất thông minh, học giỏi, được đi du học khi còn là học sinh cấp ba, hiện là nghiên cứu sinh.

Lâm Phi Ngư nghĩ có lẽ chính em trai của cô đã hấp thụ hết chất dinh dưỡng trong bụng mẹ. Vào giây phút cuối cùng, cậu đã đuổi cô ra trước để hấp thụ dinh dưỡng thêm vài phút nữa nên thông minh hơn.

Nếu không thì làm sao em trai cô có thể thông minh hơn cô được. Em trai thi 100 điểm là bởi vì bài thi cao nhất chỉ có 100 điểm, cô thi 60 điểm là vì cô chỉ biết được tới đó. Vì vậy có thể nói, đôi khi khoảng cách giữa người với người còn lớn hơn khoảng cách giữa người với lợn.

Nói về hoạt động bên ngoài của Lâm Phi Ngư--- mỗi ngày trừ bỏ thời gian đi làm, thì chính là nằm ở nhà. Nếu không phải có một vài người bạn ở cùng thành phố thường rủ cô đi ăn, nhậu, chơi bời thì cô chính là bỏ đi cơ hội bước ra khỏi cửa.

Nói cô là trạch nữ đi, nhưng cuối tuần cô có khi còn ra ngoài. Còn nói cô không phải, thì ngay khi không ra ngoài cửa nhà không được mở bao giờ.

Kinh nghiệm tình yêu--- bằng không. Suy cho cùng mối tình của cô ở trường học cũng chỉ kéo dài có một tuần, còn biết nói gì nữa. Vốn dĩ khi còn học đại học, cô vẫn còn đầy những kỳ vọng và mộng tưởng vô hạn về tình yêu, nhưng sau đó không hiểu sao, cô phát hiện ra việc chơi bời còn thú vị hơn.

Việc cô không có bạn trai ba Lâm, mẹ Lâm đã chuyển từ lo lắng sang điều trị. Tất cả là do cô trực tiếp nói chuyện với gia đình khi vừa tốt nghiệp đại học: “Trong tương lai con không có kế hoạch kết hôn và sinh con. Nói con ích kỉ cũng được, dù sao, con chỉ là không muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời người khác, con ghét cái cảnh quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cái mối quan hệ loại này chính là không có lý giảng rõ ràng”.

Chính vì vấn đề này mà ba Lâm đã có một cuộc trò chuyện hết sức chân thành với cô:” Con thật sự không có dự định kết hôn thật sao?”

Lâm Phi Ngư gật đầu:” Vâng ạ”

Ba Lâm thở dài:” Ba mẹ không thể đi cùng con cả đời, có lẽ một ngày nào đó sẽ mất đi… có lẽ như vậy”

Lâm Phi Ngư hờ hững xua tay:” Chuyện này không nói trước được đâu ạ, biết không chừng con còn đi trước hai người”

Mẹ Lâm một bên bất lực quát:” Hai người có thể ngừng nói chuyện không hả?”

Sau nhiều lần ba Lâm khuyên nhủ không thành công trước sự dứt khoát của cô, mà từ bỏ. Lâm Phi Ngư cảm thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng. Cô thường nghe bạn bè cùng tuổi phàn nàn việc bị ba mẹ thúc giục hẹn hò, còn cô thì nói rằng ba mẹ mình đã từ bỏ việc chữa trị cho cô và chỉ tập trung vào nhảy múa ở quảng trường.

Một tuần trước khi Lâm Phi Ngư tròn hai mươi ba tuổi, cô đã được ba mẹ gọi đến một khách sạn sang trọng ở thành phố S để ăn tối. Trên đường đến đó, Lâm Phi Ngư đã nắm chặt chiếc ví nhỏ của mình, vì sợ mẹ Lâm lừa con gái mình là cô đến, và thanh toán.

Một bữa ăn ở đây, bằng cả tháng tiền lương của cô!!!

Đến trước cửa phòng mà mẹ nói, Lâm Phi Ngư hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào như thể ở nhà, nhưng lại bị sắc đẹp bên trong làm cho hốt hoảng.

SOÁI CA, CHÍNH LÀ ĐẠI SOÁI CA!!!!

Ở giữa bàn ăn chính là một anh chàng đẹp trai cấm dục! Đây là một buổi hẹn xem mắt sao? Biết sớm thì cô đã ăn diện đẳng cấp hơn, làm sao có thể để lại ấn tượng tốt trong buổi đầu gặp được đây? Nhìn bản thân cô bây giờ xem, ăn mặc xuề xòa, áo phông trắng, quần jean, giày trắng, quả là nhìn thế nào cũng không hợp với bộ vest lịch lãm của anh chàng đẹp trai mà đúng không?

Lâm Phi Ngư thở dài, suy nghĩ, loại cực phẩm soái ca này với cô đúng là không có duyên phận. Lâm Phi Ngư đi tới ngồi bên cạnh mẹ Lâm, nhỏ giọng hỏi:” Mẹ đây là đang cùng một anh chàng đẹp trai hẹn hò sau lưng ba rồi tìm con làm nhân chứng?”

“ Con bé này, con nói cái gì thế” Thẹn quá hóa giận, mẹ Lâm nhéo một bên đùi cô, Lâm Phi Ngư đau đến trợn mắt.

Sau đó mẹ Lâm nở một nụ cười nhẹ nhàng với anh chàng đẹp trai và nói:” Đây là con gái dì, nó tên là Lâm Phi Ngư” Sau đó bà quay sang Lâm Phi Ngư:” Đây là con trai của bạn mẹ. Có còn nhớ khi dì Tân nói con là con dâu của dì ấy không?”

“ Khụ Khụ” Lâm Phi Ngư nghẹn lời, thời đại nào rồi mà còn dâu với con nuôi từ bé.

Anh chàng đẹp trai kia lúc này mới mở miệng:” Di nguyện mẹ anh chính là anh cưới em, một tuần sau là sinh nhật em, vừa vặn có thể lĩnh chứng”.

Lâm Phi Ngư mở to mắt há hốc mồm:” Anh đẹp trai đây, từ lúc tôi tới đây tới giờ còn chưa vượt quá mười phút, anh cái gì về tôi cũng chưa biết đã đòi cưới, cũng quoa loa quá đi!!”

Thấy anh ta nhíu mày, Lâm Phi Ngư liên tục xua tay:” Tôi biết bản thân mấy cân mấy lượng, anh loại này… cực phẩm như này cưới tôi thì quá thiệt”

“ Em khá tốt”

Lâm Phi Ngư tiếp tục trợn mắt:” Vậy anh không hỏi qua ý kiến tôi sao?”

Chàng trai không trả lời vấn đề của cô, trực tiếp nói:” Anh tên Công Tôn Ngôn, 27 tuổi, tuổi Dần không có tật xấu gì, có công ty riêng. Cưới anh về em không cần lo lắng về kinh tế. Ngoại trừ gian dối, những việc khác đều không phản đối, cần thiết có thể hỗ trợ.”