Edit: Cỏ ngáo ngơ
Qua mấy ngày, Cố Ngôn đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Đầu tiên là anh ấy lén lút gọi điện thoại trong nhà vệ sinh, sau đó là nhắn tin tránh mặt tôi.
Anh ấy giống như làm việc gì trái lương tâm vậy, mỗi lần động tác rất lớn đều cho là mình che đậy tốt.
Tôi vờ như không thấy, cho đến một đêm anh ấy không ngủ được, quàng sợi dây vào cổ tôi, lúc ấy nội tâm tôi lộp bộp một cái, trong đầu xuất hiện sáu chữ "gϊếŧ vợ lừa tiền bảo hiểm".
Bất quá rất nhanh sợi dây đó lại xuất hiện trên cổ tay và ngón tay của tôi.
Tôi thở dài một hơi, chậm rãi mở mắt ra, Cố Ngôn không ngờ tôi lại tỉnh, hoảng hốt rút tay về, sau đó vội vàng tắt đèn, ý định trốn tránh để giải quyết vấn đề.
Sáng sớm hôm sau, tôi nghe Cố Ngôn ở phòng khách vừa ăn bánh mì vừa gọi video, anh ấy không biết tôi đã thức dậy nên đắc ý nói: "Khuya hôm qua vợ anh tỉnh lại, nhưng khẳng định cô ấy không biết anh đang làm gì."
Trong video, đầu tiên là một giọng nam vang lên: "Anh Ngôn, sao em cảm thấy có chút kỳ quái?". Đọc thê𝙢 nhiề𝓾 t𝒓𝓾yện ở _ T𝐑𝓾𝘔T𝐑U𝒴𝐞 𝖭.𝚅n _
Lập tức một giọng nữ kinh hãi nói: "Chị dâu có thể cho rằng anh muốn ám sát chị ấy hay không?"
Tôi thầm đoán đây là hai quân sư của Cố Ngôn.
"Bộp" một tiếng, bánh mì rớt xuống đất.
Hai mắt Cố Ngôn trừng to, vẻ mặt thoáng cái đặc sắc hẳn.
Anh chậm chạp nói: "Khó trách tối hôm qua ánh mắt vợ anh nhìn anh có chút quái dị."
Hai quân sư: "..."
"Anh Ngôn, thẳng thắn được khoan hồng, em khuyên anh không nên làm cái gì kinh ngạc, anh thật sự không thích hợp."
"Thu tay lại đi anh Ngôn, Thành Long ở bên ngoài."
Cố Ngôn không còn tâm trạng ăn sáng nữa, anh vội vàng xỏ giày, chân nọ đá chân kia nói: "Không vội, đợi anh đến công ty rồi lại bàn cụ thể."
Tôi không biết họ bàn cụ thể những gì, Cố Ngôn rất nhanh đã xin phép về sớm và mời tôi đi ăn.
Anh ho một tiếng, ngồi xuống cạnh tôi và nói: "Vợ, hình như chúng ta chưa từng ra ngoài ăn tối cùng nhau."
Tôi không đáp theo ý anh ấy: "Ở nhà rất tốt."
Anh ấy tiếp tục nỗ lực: "Hôm nay là ngày 14 tháng 2."
"Ngày hôm nay có ý nghĩa gì sao?"
"Ngày lễ tình nhân."
Tôi giả vờ nghiêm túc: "Người Trung Quốc không ăn lễ như nước ngoài, anh phải người Trung Quốc không?"
Cố Ngôn sững sờ, lắp bắp nói: "Phải, nhưng..."
Anh xụi lơ ngồi xuống sofa, thở dài chán nản.
Cuối cùng tôi không nhịn được cười rộ lên, anh ấy lập tức hiểu tôi đang nói đùa, u oán nói: "Thu tay đi vợ, Thành Long ở bên ngoài."
"..." Một câu đùa thật lạnh.