Chương 9

Edit: Cỏ ngáo ngơ

Kỳ nghỉ của Cố Ngôn ngắn ngủi, đầu năm mới đã phải đi làm.

Vừa sáng sớm, anh ấy mang theo một thân oán khí dày đặc ra cửa, ngay cả những con chó hoang rất thân với người trong khu chung cư cũng không dám đến gần anh.

Vào khoảng hai giờ chiều, Cố Ngôn đột nhiên gọi cho tôi.

Tôi hỏi anh ấy: "Có chuyện gì vậy, anh để quên gì sao?"

Anh ngoan ngoãn nói: "Vợ, anh là người đàn ông kiên định, anh sẽ không làm chuyện bất cẩn như vậy."

"Được rồi, người đàn ông kiên định, anh có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

"Vậy em cúp máy, không quấy rầy công việc của anh."

"Không muốn."

"?"

Cố Ngôn do dự một lúc, cuối cùng nói: "Tan làm em có thể đến đón anh không?"

Tôi nói: "Có thể."

Anh nhỏ giọng: "Vậy anh chờ em đến đón, em nhất định phải tới đấy."

"Được."

Tôi bất lực nghĩ, tại sao Cố Ngôn sao lại như một đứa trẻ đi mẫu giáo?

Canh thời gian, tôi thu dọn đồ đạc liền lái xe đến đón anh.

Khi đến dưới lầu công ty của Cố Ngôn, tôi nhìn đồng hồ, còn sớm năm phút.

Dựa vào cửa xe, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Ngôn nghiêm mặt đi từ trong ra.

Bên cạnh anh còn có một người đàn ông trung niên mập mạp đi theo, người đó luôn cố gắng tiếp xúc thân thể với anh nhưng Cố Ngôn luôn tránh né anh ta.

Tôi kêu Cố Ngôn, mắt anh ấy lập tức sáng lên, bỏ qua người đàn ông kia liền chạy như bay về phía tôi.

"Vợ." Anh ôm lấy tôi, giọng có chút ủy khuất.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng trấn an anh ấy, "Được rồi, không sao đâu."

Cố Ngôn rút khỏi vòng tay của tôi, trên mặt lộ ra đắc ý không che giấu, anh nhướng mày nói: "Lý tổng, tôi đã nói với anh là vợ tôi đến đón tôi tan làm mà."

Lý tổng ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi: "Vợ cậu? Cậu kết hôn khi nào?"

Cố Ngôn không muốn trả lời anh ta, vì vậy tôi lịch sự mỉm cười, "Xin chào, tôi là vợ của Cố Ngôn."

Lý tổng hậm hực cười nói: "Tiểu Cố, cậu vậy là không đúng, kết hôn cũng không thông báo cho đồng nghiệp chúng tôi biết."

"Lý tổng, anh còn có chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước."

"Haha được."

Trên đường về nhà, Cố Ngôn như có điều suy nghĩ mà nhìn theo chiếc xe cưới chạy lướt qua chúng tôi.

Tôi hỏi anh ấy: "Lý tổng của công ty anh sao lại có chút quái lạ vậy."

Anh ấy định thần lại, lộ ra vẻ mặt khó mà nói rõ: "Trước kia anh cũng cảm thấy anh ta có chút quái lạ, nhưng lại không thể diễn tả được. Nếu hôm nay không phải đồng nghiệp nhắc nhở anh, anh cũng không biết anh ta muốn......"

Tôi trả lời, "Bẻ cong anh?"

Anh hà hơi lên cửa sổ xe, viết tên tôi lên đó rồi bất mãn nói: "Vợ, vẻ mặt của em khiến anh thật đau lòng."

"Vẻ mặt gì?"

"Nhìn có chút hả hê."

Cố Ngôn nhìn vào gương ra vẻ hối tiếc: "Anh thật là xui xẻo."

Dừng đèn đỏ, tôi xoa đầu anh ấy, đang định nói thì anh ấy đột nhiên lộ ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nói: "Nhưng không sao, anh có gửi một ít đồ cho vợ anh ta."

"..."

Chà, xem như tôi lo lắng vô ích.

Anh ấy ngốc ở đâu chứ, rõ ràng chính là đầy mưu mô.