Chương 2-1. Ngoan, Mở Rộng Chân Ra

Cảm nhận được sự đυ.ng chạm tinh tế trên cổ, không hiểu vì sao, Thiệu Nghị Ngạo vốn luôn lạnh lùng lại cảm thấy tâm trạng lúc này rất tốt.

Trình Cảnh lúc này đang khỏa thân, được Thiệu Nghị Ngạo bế kiểu công chúa ra khỏi phòng tắm. Thân trên của Thiệu Nghị Ngạo trần trụi cường tráng, cánh tay cứng rắn ôm chặt Trình Cảnh, bởi vậy, thân thể của bọn họ giờ phút này tiếp xúc trực tiếp.

Tuy nhiên, Trình Cảnh vì quá hoảng loạn đã không nhận ra điều này nên bị Thiệu Nghị Ngạo bế ra ngoài với cơ thể không mảnh áo vẫn còn ướt.

Mãi cho đến khi cơ thể anh chạm vào chiếc giường lớn mềm mại, suy nghĩ đang hoảng loạn của Trình Cảnh mới dần dần xoay chuyển. Ngay khi đầu óc tỉnh táo, Trình Cảnh nhận ra mình vẫn đang ôm cổ Thiệu Nghị Ngạo. Hơn nữa ... tư thế của hai người vô cùng ái muội ...

Nhìn Thiệu Nghị Ngạo chống hai tay hai bên người, trước ngực rắn chắc, Trình Cảnh đỏ mặt vội vàng đưa tay ra, cố gắng nhặt tấm chăn bông bên cạnh che lại cơ thể của chính mình.

Nhưng lúc này Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên nắm lấy tay của Trình Cảnh, nhỏ giọng nói: “Trên người em còn dính nước, đừng làm ướt chăn bông.” Chỉ với một câu nói như vậy, hai má của Trình Cảnh dần chuyển sang màu đỏ.

Nhưng nếu không tìm một chiếc chăn để che lại, bộ dạng bây giờ ...

Trước khi Trình Cảnh có thể lên tiếng, Thiệu Nghị Ngạo đã đứng dậy đi vào phòng tắm. Còn Trình Cảnh đang ngồi trên giường lớn, nghe lời Thiệu Nghị Ngạo, cúi đầu, túm góc chăn bông bất động.

Thân Thể trần trụi ngồi trên giường, Trình Cảnh cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó hiểu. Vừa rồi ... vừa rồi ... Thiệu Nghị Ngạo rõ rang đã nhìn thấy chỗ đó của mình... Nhưng tại sao sau khi nhìn thấy chỗ đó anh ta lại không có... không có biểu hiện chán ghét cùng ghê tởm... Nơi đó... thật là xấu xí...

Thật ra, Trình Cảnh không biết rằng những người như Thiệu Nghị Ngạo sẽ không để lộ ra ngoài bất kỳ biểu hiện nào dù trong lòng có đang dao động. Ngược lại, Thiệu Nghị Ngạo chỉ làm ra vẻ mặt vô cảm hơn ...

============

Trước khi Trình Cảnh có thể suy nghĩ về điều đó, anh đã thấy Thiệu Nghị Ngạo bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn tắm.

Khi Thiệu Nghị Ngạo càng lúc càng gần, đôi mắt của Trình Cảnh càng lúc càng mở to. Mãi cho đến khi khăn tắm trùm lên người, Trình Cảnh mới từ từ định thần lại. Đây… Đây có nghĩa là sao?!

Thiệu Nghị Ngạo đi tới bên giường lớn, ngồi xổm xuống, cúi đầu, càng ngày càng gần Trình Cảnh, để Trình Cảnh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nặng nề của nam nhân. Hơi thở ái muội phả lên gò má ửng hồng của Trình Cảnh, anh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Thiệu Nghị Ngạo lấy khăn mềm lau cho Trình Cảnh từng chút một. Khi chiếc khăn lướt qua ngực Trình Cảnh, cơ thể anh lại run lên. Nhưng Thiệu Nhị Ngạo như đang cố ý làm cho Trình Cảnh lúng túng, thở nhẹ vào hai điểm hồng hồng trên ngực Trình Cảnh.

Khi Trình Cảnh không có phản ứng gì khác, Thiệu Nghị Ngạo không nhanh không chậm đen khăn tắm lau xuống, sau đó giả bộ nghiêm túc tiếp tục lau người cho Trình Cảnh.

Chiếc khăn dần dần trượt xuống, cho đến khi nó trượt vào giữa hai chân đang khép chặt của Trình Cảnh, mới dừng lại. Lúc này, thân thể Trình Cảnh đã hoàn toàn cứng ngắc. Thân thể khẽ run lên, Trình Cảnh không biết nam nhân kia muốn làm gì? Anh chỉ có thể khép chặt chân và duỗi thẳng, không để lại khoảng trống cho khăn tiến vào.

“Ngoan, mở rộng chân ra, anh sẽ lau cho em.”

Thiệu Nghị Ngạo tiến tới, đôi môi gợi cảm dán vào tai Trình Cảnh. Giọng nói trầm thấp mà ái muội truyền tới.

Cách tiếp cận của một nam nhân trưởng thành khiến Trình Cảnh, một người chưa từng trải qua cuộc tình nào, phải cắn môi dưới, dưới giọng nói đầy quyến rũ của Thiệu Nghị Ngạo mà ngẩng đầu lên. Khi anh nhìn lên, đôi mắt trong veo của Trình Cảnh bắt gặp đôi mắt đen như lửa của Thiệu Nghị Ngạo. Đôi mắt sâu thẳm dường như mang theo một loại sức mạnh nào đó không thể cưỡng lại, Trình Cảnh trong lòng run lên, chậm rãi mở ra đôi chân có chút run rẩy dưới cái nhìn của Thiệu Nghị Ngạo.