Chương 1-2. Hỷ Kết Lương Duyên (2)

Vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên, Trình Cảnh mở to mắt nhìn người đi tới, lắp bắp nói: "Anh ... anh ... anh..."

Khi Thiệu Nghị Ngạo nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Trình Cảnh, trong lòng anh cảm thấy khó chịu. Cậu ấy ... sợ mình sao?! Sau khi nhận ra điều này, Thiệu Nghị Ngạo hơi nhướng mày, ánh mắt tối sầm lại.

“Anh đi tắm trước.”

Sau khi kìm nén được cơn cáu giận trong lòng, Thiệu Nghị Ngạo nhẹ buông những lời này xuống, đi thẳng vào phòng tắm.

============

Nghe thấy tiếng động từ trong phòng tắm phát ra, Trình Cảnh cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, vặn vẹo ngón tay, trong lòng càng ngày càng hoảng sợ cùng lo lắng.

Mặc dù mọi chuyện đã đến nước này, nhưng Trình Cảnh vẫn khó tin vào sự thật rằng anh đã kết hôn với một nam nhân. Kỳ nghỉ hè này anh mới trở về nhà vài ngày, làm sao có thể trong nháy mắt đã kết hôn rồi... còn ... còn kết hôn với một nam nhân ...

Trình Cảnh nghĩ ... Cả đời này mình không thể kết hôn được, không nghĩ tới ...

Nhưng, nhưng mà, thân thể của mình ... Nghĩ đến đây, thân thể Trình Cảnh lại run lên. Không được, một lát nữa bọn họ sẽ phải làm chuyện đó! Phải làm sao bây giờ, nếu lát nữa bị người kia phát hiện ra ...

Ngay khi Trình Cảnh đang suy nghĩ về điều này, người đang tắm trong phòng tắm đã đi ra.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, Trình Cảnh cắn môi bất an nhìn về phía đó. Anh nhìn thấy một nam nhân cường tráng với phần thân trên không mảnh vải che và chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh phần thân dưới. Nhưng vì người anh ta cao nên chiếc khăn không che được nhiều ... Rất may là che được những bộ phận quan trọng.

“Em đang nhìn cái gì vậy?” Không biết từ lúc nào, Thiệu Nghị Ngạo đã đi đến bên cạnh Trình Cảnh. Giọng nói đùa cợt của nam nhân vang lên bên tai, hơi thở ấm áp mà anh ta thở ra cũng phun lên cổ Trình Cảnh, sắc mặt Trình Cảnh càng thêm đỏ bừng.

“Tôi… tôi đi tắm.” Chưa kịp nói xong, Trình Cảnh đã vội vàng chạy vào phòng tắm.

Sau khi trấn an trong lòng, Trình Cảnh bắt đầu chậm rãi cởi bỏ hết quần áo. Anh không thích sử dụng bồn tắm, vì vậy anh bật vòi hoa sen và bắt đầu tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngón tay mảnh khảnh của Trình Cảnh đột nhiên dừng lại, nơi đó ... nơi đó ... Anh thật sự không muốn chạm vào ...

Khi anh ta đã tắm xong, Trình Cảnh mới nhận ra anh còn chưa lấy đồ ngủ của mình đã chạy thẳng vào phòng tắm. Thật là phiền phức, không lẽ anh phải ăn mặc giống tên nam nhân kia mà đi ra ngoài...

Trình Cảnh cắn môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài trong bộ quần áo ban đầu. Vì thân hình của mình, anh rất ít khi để lộ cơ thể trước mặt người khác, ngay cả vào mùa hè, Trình Cảnh cũng thường mặc quần tây dài.

Vừa mới xoay người nhặt quần áo trên ghế, anh đột nhiên trượt chân ngã xuống đất một cái "bịch".

Trình Cảnh sợ hãi, kêu lên "A—" một tiếng. Nhưng trước khi Trình Cảnh có thể thực hiện một động tác khác, cửa phòng tắm bật mở. Mà Thiệu Nghị Ngạo cũng vừa nghe tiếng mà lao vào.

"Em ..." Lần này, đến lượt Thiệu Nghị Ngạo sửng sốt.

Nơi bắp đùi của Trình Cảnh đang mở ra ... nơi đó hồng nhuận và mềm mại ...

Trình Cảnh nhìn tên nam nhân nhìn chằm chằm hạ thể của mình bằng ánh mắt không chút che giấu, trong lòng chợt lạnh.

Không xong rồi, đã bị phát hiện, đã bị phát hiện ... Bí mật đã bị phát hiện, Trình Cảnh cảm thấy một làn sóng sợ hãi, thân thể cũng bắt đầu run lên vì sợ hãi đó. Ngay cả lỗ hoa ở hạ thể cũng bắt đầu co rút theo sự run rẩy của chủ nhân.

Mà tất cả cảnh này, đều rơi vào mắt Thiệu Nghị Ngạo. Nhìn cái miệng hồng nhuận kia đang co rút lại, đôi mắt đen láy của Thiệu Nghị Ngạo không khỏi có chút tối sầm lại. Trong long anh rủa thầm, sau đó sải bước đi về phía Trình Cảnh, vươn cánh tay cường tráng, ôm lấy Trình Cảnh đang ngã ngồi trên mặt đất đi ra khỏi phòng tắm.

Khi Trình Cảnh đang lúng túng, anh đột nhiên được nam nhân kia bế lên, liền hét lên một tiếng "A" trong sợ hãi. Theo bản năng, Trình Cảnh vội vàng vươn tay, vòng qua cổ nam nhân kia.