Cưới Rồi Dạy Bảo Sau

4.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính là một giảng viên đại học nghiêm chỉnh, không biết cớ gì sau một bữa tiệc rượu cô lại nằm bên cạnh một người một người đàn ông với đống quần áo hỗn loạn. Anh ta có y …
Xem Thêm

“Bác à, bác hiểu lầm rồi –” Hàn Thận Kì thử giải thích rõ ràng, lại bị Đồng Uy túm lấy vạt áo.

“Thằng nhãi ranh, chẳng lẽ mày cho rằng con gái tao không xứng với mày?” Đồng Uy ngoan độc trừng mắt với anh.

“Cháu thừa nhận bề ngoài của Mộc Tiệp rất được, lại thông minh, cháu rất thưởng thức cô ấy, nhưng chúng cháu thật sự không phải loại quan hệ này.” Hàn Thận Kì thành thật cung khai.

“Ba” Mộc Tiệp vội vàng hoà giải, kéo tay Đồng Uy ra.“Chuyện này con cũng có chỗ sai, con không nên uống rượu nhiều ở bữa tiệc như vậy, ba đừng làm anh ấy khó xử nữa.”

“Một đứa con gái gia giáo, cùng người ở quán ăn đêm uống rượu đến say khướt, lại làm cho đàn ông phải đưa trở về, chuyện này nếu truyền ra, muốn cục trưởng phân cục thứ hai như ta làm sao ra ngoài được chứ?” Đồng Uy thấp giọng trách mắng.

“Thực xin lỗi.” Mộc Tiệp xấu hổ quẫn bách cúi thấp mặt.

“Con tỉnh táo lại thật tốt cho ba, đây là hành vi mà một công dân tốt nên có sao?” Đồng Uy quyết định trừng phạt hành vi sai lầm của con gái một chút, cầm lấy còng tay khóa vào cổ tay phải của cô.

“Ba, ba đang làm cái gì vậy?” Mộc Tiệp kinh hoàng hô, sao cha già lại coi cô như phạm nhân, còn dùng còng tay bắt trói cô lại như thế?

“Còn có mày!” Ánh mắt Đồng Uy tràn ngập sát khí trừng trừng nhìn Hàn Thận Kì, cũng tóm lấy cổ tay trái của anh còng nốt lại, nghiêm khắc nói: “Chờ mày quyết định xem sẽ phụ trách với con gái của tao ra sao thì hãy đến gặp tao lần nữa.”

“Bác trai –”

“Ba –”

Đồng Uy hoàn toàn không cho hai người cơ hội biện giải, giống như trận cuồng phong càn quét qua nhà trọ, biến mất nhanh chóng, lưu lại khuôn mặt ngạc nhiên hết mức của hai người.

__________________

Bánh tôm mặt trăng:

Cocktail “bom nổ dưới nước” - cocktail depth boom:

“Chỗ kỳ quái? Tiểu thư, em trông vậy nhưng chính là cao thủ Taekwondo, anh cho dù nghĩ quẩn đến thế nào cũng không nghĩ đến việc trở thành ‘thái giám đầu tiên của Đài Loan’ đâu.”

.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm màn thủy tinh khéo léo, lịch sự, tao nhã khẽ chiếu vào trong phòng khách. Trên chiếc sôpha màu trắng có hai người một nam một nữ sóng vai nhau mà ngồi, bóng dáng vô cùng thân thiết tựa như là đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, nhưng trên mặt lại bày ra biểu tình khó coi tựa như vừa bị một tập đoàn lừa dối chiếm mất ba trăm vạn vậy.

Đồng Mộc Tiệp cúi đầu nhìn chiếc còng đang khóa trên cổ tay mình, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ba tôi thật sự rất lỗ mãng.”

“Lực trên cánh tay của bác trai cũng mạnh quá nhỉ?” Hàn Thận Kì vỗ về cằm dưới đau nhức, trêu chọc nói: “Ông không đi chụp quảng cáo thật sự rất đáng tiếc.”

“Cằm của anh có làm sao không?” Mộc Tiệp tự trách nói, nhìn kỹ thì ngũ quan của anh thật sự rất tuấn tú.

“Có một chút đau, nhưng chắc là không có việc gì đâu.” Anh cúi đầu, khẽ xoa lòng bàn chân đã hơi sưng đỏ: “Nói thật, ba em mỗi ngày đều ăn thiết ngưu vận công tán* bổ thân hay sao mà sức khỏe lớn đến thế, hù chết người chứ không chơi.”

*Thiết ngưu vận công tán: Thiết ngưu là con trâu sắt, tớ tra trên Google cũng chẳng được mấy ==. Ai hiểu rõ nghĩa thì giải thích giùm tớ với, chả biết nói thế nào T_T.

Cô xấu hổ gục đầu xuống, thanh âm mềm nhẹ nói:“Ba tôi là cảnh sát, hoạt động thích làm nhất lúc rảnh rỗi chính là đấu vật.

“Đấu vật?” Chẳng trách ông có nhiều tuyệt kỹ tất sát kỳ quái như vậy. “Chính là có được một thân thủ kết hợp giữa chính nghĩa và bạo lực đúng không.”

“Đại khái là thế đi!” Cô bất đắc dĩ cười gượng nói.

“Hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là phải xem xem xử lý chuyện này ra sao cho tốt đã, chẳng lẽ muốn mang nó theo sao?” Anh giơ chiếc còng đang cùm vào cổ tay trái lên.

“Để tôi gọi điện thoại cho ba, bảo ông trở về đem chìa khóa mở nó ra.” Cô vội vã đứng lên muốn đi lấy di động trong túi xách, không ngờ động tác quá lớn làm cổ tay nhói đau, kêu lên một tiếng.

“Có sao không?” Anh săn sóc xoa xoa tay cổ tay của cô một chút.

“Không có việc gì, anh chờ tôi một chút, tôi đi gọi điện thoại cho ba.” Cô lấy điện thoại cầm tay ra bấm số Đồng Uy, nhưng điện thoại lại chuyển sang giọng nói của hộp thư thoại.

“Thế nào?” Anh nhìn biểu tình trên mặt cô, truy vấn nói.

Cô cúi thấp vai, bất đắc dĩ nói:“Ba tôi đại khái là tức đến điên rồi, di động tắt máy.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn chúng ta cả một ngày đều bị trói chung một chỗ như vậy sao?”

“Tôi gọi điện thoại cho Quân ca cũng được, anh là phân đội trưởng của cục ba tôi, có lẽ anh ấy có thể thuyết phục ba tôi đem chìa khóa giao ra.” Cô nảy ra một ý, từ danh bạ điện thoại tìm ra số của Lạc Siêu Quân, lập tức bấm nút bắt đầu cuộc gọi.

Kết nối điện thoại xong, cô khẩn cấp mở miệng. “Quân ca à? Em là Mộc Tiệp...... Ba em đã trở lại cảnh cục chưa ạ...... Cái gì? Hôm nay ông ấy đi trụ sở chính dự họp...... Khi nào thì trở về ạ......”

Lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng chuông dễ nghe.

Hàn Thận Kì vỗ vỗ bả vai của cô, ý bảo muốn vào phòng nhận điện từ di động.

Cô hướng anh gật gật đầu, hai người sóng vai nhau đi vào trong phòng ngủ, Hàn Thận Kì nhặt áo khoác trên thảm lên, từ trong túi tiền lấy ra chiếc điện thoại di động.

“Em tìm ba làm cái gì à? Chính là...... Thật ra đã xảy ra một chút chuyện......” Mộc Tiệp thấp giọng nói.

Hàn Thận Kì cũng vội vàng ấn nút tiếp điện. “...... Lệ Nhã...... Tôi ở chỗ này xảy ra một chút vấn đề..... Chụp ảnh quảng cáo? Không được, tôi đang gặp phiền toái...... Đợi lát nữa sẽ gọi lại cho cô......”

“Quân ca, vậy anh có biện pháp lấy được chìa khóa của cái còng tay trên người ba em không...... Em bị ba lấy còng khóa tay lại, không có biện pháp nào mở nó sao...... Cái gì, anh không có cái chìa khóa? Anh hiện tại phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ...... Được...... Chúng ta sẽ liên lạc sau, vâng, em sẽ gọi lại.” Cô cắt đứt di động.

“Tình huống thế nào? Có biện pháp nào lấy cái chìa khóa không?” Hàn Thận Kì truy vấn.

Cô suy sụp hạ bả vai, thất vọng nói:“Ba tôi đi trụ sở chính dự họp rồi, Quân ca thì ra ngoài làm nhiệm vụ, phải đợi bọn họ thu đội xong mới có biện pháp giúp chúng ta mở ra còng tay.”

Hàn Thận Kì chợt nảy ra một ý, hỏi cô: “Em có cái kìm gắp nhỏ không?”

“Cái kìm gắp nhỏ?” Cô tò mò theo dõi anh.

“Trên tivi, phạm nhân không phải chỉ cần dùng một cái móc nhỏ là có thể cởi bỏ còng tay hay sao? Có lẽ chúng ta cũng có thể thử xem.”

“Được, em đi lấy kìm gắp.” Cô đứng dậy đi đến ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra đủ loại kẹp tóc đưa cho anh.

“Chúng ta thử xem sao.” Hàn Thận Kì cầm cái móc nhét vào trong ổ khóa, loay hoay cả buổi, vẫn là không có cách mở ra.“Chúng ta thật sự quá ngây thơ rồi, nếu mở nó dễ dàng như vậy, cục cảnh sát sẽ không có phạm nhân nữa mất.”

Cô nhăn mày, nhíu mi, dùng ánh mắt tràn ngập xin lỗi nhìn anh.

“Quên đi, chuyện này anh cũng có sai, nếu anh đưa em về nhà xong lập tức liền rời đi, cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện phiền toái như vậy --”

Còn chưa nói xong, điện thoại của Hàn Thận Kì lại vang lên, cô thuận tay cầm điện thoại di động đưa cho anh.

“Lệ Nhã...... Không được, tôi chưa giải quyết xong chuyện ở đây, hôm nay phỏng vấn quảng cáo tất cả đều không thể làm được...... Hủy bỏ mọi kế hoạch đi...... Cái gì? Tôi không gặp phải cái gì phiền toái hết...... Những lý do kia tùy cô an bài, ngay cả việc nhỏ ấy mà cô cũng không làm được, tôi cần cô làm người đại diện để làm gì?......” Hàn Thận Kì tức giận cắt đứt điện thoại.

“Làm phức tạp chuyện của anh rồi, thật sự là xin lỗi.” Cô dịu dàng xin lỗi vì hành vi lỗ mãng của cha mình.

Hàn Thận Kì nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, trêu ghẹo nói:“Nếu nói mười câu xin lỗi không thể đổi lấy một cái môi thơm, vậy thì không cần để nó thoát ra khỏi miệng nữa.”

Thêm Bình Luận