Chương 3 Anh đánh lừa cả thế giới
“Bà ngoại, con có thể …nói riêng
với chị dâu mấy câu được không?”
Bà Ngiêm quay đầu thấy Tần Di
nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạng thì
mắt hơi lóe lên cười gật đầu, “Được
chứ! Bà lên xe trước!”
Nghiêm Dịch Trạch tránh khỏi tay
bà gắt gao bám lấy vạt áo của Tần Di
bĩu môi lắc đầu.
Bà bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Dịch
Trạch chơi xấu, sắc mặt có chút khó coi.
“Bà nội để anh ấy ở đây cũng
được! Chúng con chỉ nói mấy câu thôi!”
Tần Di cười nói với bà Nghiêm rồi
nhẹ nhàng kéo tay của Nghiêm Dịch
Trạch vào tay mình rồi chạm vào mặt
anh nhẹ nhàng nói, “Dịch Trạch ngoan,
chốc nữa đừng nói gì nhé?”
“Ừm ừm!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu điên
cuồng, cười toe toét với Tần Di.
“Ngoan thật đấy!”
Đôi mắt Tần Di cong như trăng
lưỡi liềm cưng chiều xoa đầu Nghiêm Dịch Trạch.
“Thế cũng được, các con nói
chuyện đi!” Sau đó nửa đùa nửa thật
nhìn Tiệu Hạng cười nói, “A Hạng con
cũng đừng bắt nạt anh họ và chị dâu con nhé
“Bà ngoại con sẽ không!”
Tiêu Hạng khẽ cau mày, trong
nháy mắt hiểu được ý nói bóng gió của
bà Nghiêm.
Mắt nhìn thấy bà lão được quản
gia đỡ lên xe Tần Di lúc này mới nhìn
về phía Tiêu Hạng, lạnh như băng hỏi,
“Anh cuối cùng muốn nói gì với tôi?”
“Tần Di, cô…” Tiêu Hạng cố ý mắt
nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang hết sức
chuyên chú loay hoay nghịch ngón tay
của Tần Di, lúc này mới tiếp tục nói,
“Cô biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết chứ?”
“Biết mà cô còn như thế, cô biết
mà còn để nhà họ Tiêu chúng tôi trở
thành trò cười cho cả thành phố này à?”
“Thì sao?” Tần Di không chút
khách khí trả lời một câu, “Anh dựa
vào cái gì có thể làm thế mà tôi lại
không thể?”
“Lời này của cô đến cùng là có ý gì?“
Lông mày Tiêu Hạng gắt gao nhíu
lại, con ngươi loé lên vẻ nghi ngờ.
“Có ý tứ gì trong lòng anh tự biết!
Dịch Trạch chúng ta đi!”
Tần Di lạnh lùng nhìn Tiêu Hạng
đang muốn kéo Nghiêm Dịch Trạch rời
đi nhưng Tiêu Hạng lại cố ý kéo tay cô
lại, không nghĩ đến Nghiêm Dịch Trạch
đột nhiên đẩy tay anh ta ra khuôn mặt
không vui cong môi.
“A Hạng, cậu không thể bắt nạt vợ anh!”
Tiêu Hạng sắc mặt lạnh lẽo, vừa
muốn phát tác, phát hiện bà Nghiêm
đang dò xét lại nhanh chóng cười nói,
“Dịch Trạch đừng tức giận! Em với Tần
Di chỉ đùa thôi!”
“A Hạng, cậu còn gọi tên vợ anh
nữa là anh tức giận thật đấy!”
“Được, được được! Em không gọi, không gọi nữa!”
Thấy vẻ mặt khúm núm của Tiêu
Hạng khoé miệng Tần Di hơi cong lên,
“Dịch Trạch mình đi thôi! Đừng để bà
đợi lâu sốt ruột!”
Nghiêm Dịch Trạch lập tức đồng ý
lộ ra ngây thơ nụ cười xán lạn kéo Tần
Di chạy đến đội xe đang đỗ ở lề đường.
Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt
của Tiêu Hạng càng trở nên khó coi…
Trở về nhà họ Nghiêm, bà lão đưa
Tần Di đi xem phòng cưới của Nghiêm
Dịch Trạch, ngồi một lúc liền đứng dậy
để Tần Di đi nghỉ ngơi, còn nói bữa tối
sẽ để người mang đến tận nơi.
Tần Di nhìn bà lão hiền lành quay
người tập tễnh ra ngoài, nước mắt
không kìm được tuôn rơi.
Đêm khuya yên tĩnh Tần Di ngồi
một mình trên giường nghĩ lung tung,
trong đầu đều là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Xoạch”
Tiếng mở cửa giòn giã đánh thức
cô, thấy là Nghiêm Dịch Trạch thì đứng
lên lấy thêm một cái chăn mền trải trên
mặt đất cười với Nghiêm Dịch Trạch,
“Dịch Trạch, muộn rồi lên giường ngủ đi!”
Cô vừa cởi giày, vén chăn lên
đang muốn chui vào thì bị một đôi tay
hữu lực từ phía sau lấy ôm chặt lấy eo
thon của cô. Tần Di thân thể cứng đờ,
theo bản năng hỏi một câu, “Dịch
Trạch, anh làm gì?”
“Cô nói đi?”
Giọng nói từ tính vang lên bên tai
làm Tần Di giật mình quay đầu nhìn đôi
mắt đầy sao sâu thẳm cùng nụ cười
xấu xa, cô cảm thấy mình như nhìn
thấy quỷ, “Anh…anh… anh không phải đồ ngốc?”