Hứa Phi Tuyết hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Giản Ánh Nhu đã trải qua tổn thương và phản bội, ba năm nay không có một chỗ nương tựa, nếu cô ấy không kiên cường một chút, bộc lộ sự yếu đuối cho ai xem.”
Cô ta vừa nói xong, Tần Kính Thiên dừng bước, quay đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt tối tăm.
Hứa Phi Tuyết lập tức bổ sung thêm: “Nhưng sau này cô ấy có cậu thương rồi.”
...
Phòng họp tại lầu hai mươi ba, bộ phận kinh doanh tại lầu mười chín, lúc thang máy đến lầu hai mươi hai và mở cửa ra, Mã Quý Tình của bộ phận PR đi vào.
Giản Ánh Nhu không thích kiểu người như Mã Quý Tình nên đứng tránh sang một bên, cũng không muốn chào hỏi. Mã Quý Tình liếc mắt nhìn Giản Ánh Nhu một chút, lại nhìn ra cửa thang máy, ngẩng cao đầu nói: “Có vài người ấy à, đừng tưởng rằng chuyển sang một thành phố khác thì không ai biết những chuyện xấu xa mà mình đã làm.”
Giản Ánh Nhu nghe thì cũng nghe đó, nhưng cô không muốn tốn hơi sức để ý tới loại phụ nữ thích gây rối vô cớ như Mã Quý Tình.
Giản Ánh Nhu hoàn toàn thờ ơ chọc giận Mã Quý Tình, cô ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn Giản Ánh Nhu: “Giản Ánh Nhu, không phải cô không biết tổng giám đốc của chúng ta đã kết hôn chứ?”
Giản Ánh Nhu mím môi cười nhẹ, nếu cô không biết chuyện Tần Kính Thiên kết hôn, vậy còn ai có thể biết nữa chứ?
Mã Quý Tình muốn quyến rũ Tần Kính Thiên, nên nghĩ Giản Ánh Nhu cũng vậy: “Sáng sớm hôm nay, tổng giám đốc đã cho trợ lý Hứa gửi email nội bộ, tuyên bố chuyện anh đã kết hôn với mọi người trong công ty.”
Hôm nay, Giản Ánh Nhu bận rộn chuyện kêu gọi đầu tư dự án của công ty Tinh Huy, bận tới mức không kịp đọc mail nội bộ, thực sự không biết chuyện này.
Lúc này biết được, trong lòng không khỏi dâng lên chút ngọt ngào.
Tần Kính Thiên thấy người đàn ông khác thân cận với cô, anh sẽ ghen, tiền đề là chính anh đã nói rõ mình đã kết hôn với mọi người, diệt sạch vận đào hoa.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Giản Ánh Nhu thấy thật vui vẻ, không tự chủ được mà bật cười thành tiếng.
Mã Quý Tình ôm ảo tưởng không thực tế với Tần Kính Thiên, sáng nay nhìn thấy mail nội bộ thông báo Tần Kính Thiên đã kết hôn, tim cô ta lạnh ngắt. Buồn bực cả nửa ngày nên muốn kéo người khác cùng buồn bừa với mình.
Vừa nghĩ tới điều này, cô ta lập tức nhớ tới Giản Ánh Nhu.
Cô ta muốn Giản Ánh Nhu cũng nếm thử mùi vị mà cô ta gặp phải, ai ngờ Giản Ánh Nhu lại biểu hiện cực kỳ bình thản, thật sự khiến cô ta giận dữ không thôi.
Mã Quý Tình tức giận, hung hăng giậm chân, cắn răng suy nghĩ, tuy là bây giờ không thể làm gì Giản Ánh Nhu, nhưng sẽ có một ngày cô ta bắt được thóp của Giản Ánh Nhu, khiến cô không thể kiêu ngạo như vậy nữa. ...
Bởi vì bài học hôm qua, hôm nay sau khi tan làm, Giản Ánh Nhu không hề chậm trễ mà ngay lập tức về nhà trong thời gian ngắn nhất, hy vọng có thể nấu cơm xong trước khi Tần Kính Thiên về, không thể lại để anh bị đói.
Lúc đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, Giản Ánh Nhu gọi điện thoại cho Tần Kính Thiên.
Lúc điện thoại của Giản Ánh Nhu gọi tới, Tần Kính Thiên đang tổ chức một hội nghị tạm thời với mấy người quản lý cao tầng Anh đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi mới trả lời điện thoại: “Có chuyện gì sao?”
Giản Ánh Nhu nói: “Tôi đang ở siêu thị, anh có thích món ăn gì không?”
Tần Kính Thiên bình tĩnh nói: “Tôi không kén ăn, em cứ xem đó mà làm là được.”
Lúc Tần Kính Thiên nói ra lời này, Hứa Phi Tuyết và Lưu Phó Duy đều đang đứng cạnh anh, hai người nghe anh nói như vậy, không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua nhau.
Nếu nói vị tổng giám đốc này của bọn họ không kén ăn, vậy trên thế giới này chỉ sợ không tìm ra ai kén ăn.
Khi Tần Kính Thiên về nhà, Giản Ánh Nhu đang bận rộn trong bếp.
Cô mặc tạp dề, mái tóc dài đen nhánh tùy ý búi lên, lộ ra chiếc cổ trắng noãn, trong tay đang dùng sạn xào đồ cực kỳ điêu luyện.
Thấy dáng vẻ này của cô, cũng không khó tưởng tượng ra lúc làm việc cô cũng xuất sắc như vậy.
Tần Kính Thiên kinh ngạc nhìn một lúc lâu mới đi tới phòng bếp: “Giản Ánh Nhu, tôi về rồi.”
Giản Ánh Nhu quay đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Anh đi thay quần áo trước đi, cơm tối sắp xong rồi.”
Tần Kính Thiên không nhúc nhích: “Giản Ánh Nhu...”
Giản Ánh Nhu tiếp tục công việc trong tay quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Tôi đi thay quần áo.”
Lúc đầu Tần Kính Thiên định nói, sau khi tan làm cô không cần phải vội vàng về nấu cơm như vậy, anh có thể để dì nấu cơm chuẩn bị là được, nhưng trong lòng lại cảm thấy ăn đồ ăn vợ mình nấu cũng không tệ.
Trong lòng anh, gia đình chính là nơi mà sau khi tan làm có thể ăn được thức ăn nóng nổi do vợ mình nấu, chứ không phải là do dì nấu ăn chuẩn bị.
Giản Ánh Nhu chuẩn bị ba món ăn một món canh, có gà xé phay, hành tây xào thịt, ngó sen xào và thêm một món canh thịt bằm nấu nấm kim châm.
Buổi trưa thấy Tần Kính Thiên chỉ ăn món thanh đạm, Giản Ánh Nhu đoán rằng anh thích đồ thanh đạm, nên cô làm mấy món thông thường như vậy.
Tần Kính Thiên thay quần áo xong, đồ ăn đã dọn ra bàn, nhìn thấy trên bàn có hành tây, anh hơi nhíu mày, nhưng đã nhanh chóng giãn ra như không có chuyện gì, tất nhiên Giản Ánh Nhu cũng không nhận ra.
Giản Ánh Nhu bưng canh lên, múc một chén cho Tần Kính Thiên trước: “Bận bịu cả ngày, ăn chén canh trước đã.”
“Được.” Tần Kính Thiên nhận chén canh, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Giản Ánh Nhu gắp một đũa hành tây cho vào bát cơm của Tần Kính Thiên: “Hành tây rất bổ, anh ăn nhiều một chút.”
“Được.” Tần Kính Thiên gật đầu.
Nhưng anh không ăn cơm ngay mà từ từ ăn canh xong.
Anh ăn xong chén canh lại ăn thêm một chén nữa, còn ăn thêm mấy miếng gà xé phay và chút củ sen, nhưng không hề đυ.ng tới chén cơm kia và hành tây.
Giản Ánh Nhu đã nhận ra, cúi thấp đầu ăn từng miếng cơm, trong lòng lại hơi buồn bã.
Giản Ánh Nhu không nói gì thêm, Tần Kính Thiên cũng không thích nói chuyện.
Vào lúc này, bầu không khí trên bàn cơm hơi yên tĩnh.
Cơm nước xong xuôi, Tần Kính Thiên phụ trách rửa chén, Giản Ánh Nhu không biết nói gì, xoay người về phòng.
Cô biết rõ quan hệ giữa mình và Tần Kính Thiên không thân mật tới trình độ kia, nhưng trông thấy anh ghét bỏ đồ ăn mà mình gắp cho anh, vẫn không nhịn được cảm thấy khổ sở.
Nhưng nếu nghĩ cẩn thận, cuộc hôn nhân này vốn là cuộc hôn nhân không có bất kỳ tình cảm cở sở, kết hôn chỉ có hôn nhân mà thôi.
Mặc dù bọn họ đã là vợ chồng, nhưng hai người đều không hiểu rõ đối phương, cũng chưa thân mật tới mức có thể gắp thức ăn cho người kia, đây là do sơ suất của cô.
Sau này, cô sẽ cố gắng đối tôn trọng anh như khách, tuyệt đối sẽ không có hành vi vượt rào nào nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt, Giản Ánh Nhu cũng không còn xoắn xuýt chuyện gắp thức ăn vừa rồi. Cô bật máy tính lên, chuẩn bị xem lại kế hoạch của dự án Tinh Huy, thứ sáu tuần này chính là ngày mở thầu, nhiều người bận rộn lâu như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai lầm nào.
Giản Ánh Nhu mở văn kiện ra, điện thoại đang đặt bên cạnh chợt vang lên.
Giản Ánh Nhu xem xét, là bạn thân Lăng Hoài Ngọc gọi tới, điện thoại vừa kết nối đã truyền tới giọng điệu nóng nảy của Lăng Hoài Ngọc: “Con nhỏ chết tiệt kia, cậu chết ở đâu rồi hả? Vì sao dọn nhà mà không nói với tớ tiếng nào vậy? Cậu muốn hù chết tớ à?”
Lăng Hoài Ngọc là bạn cấp ba và cả đại học của Giản Ánh Nhu.
Ban đầu, khi Giản Ánh Nhu bị bạn bè xa lánh, cũng chỉ có cô ấy ở bên Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu quyết định tới Giang Bắc phát triển, Lăng Hoài Ngọc không hề nghĩ ngợi đã kéo một vali hành lý đi theo Giản Ánh Nhu, rời khỏi kinh đô hoa lệ tới thành phố Giang Bắc.
Cô ấy lo lắng Giản Ánh Nhu ở một mình sẽ làm việc ngu ngốc, lúc đầu định bầu bạn bên Giản Ánh Nhu hai tháng, chờ sau khi Giản Ánh Nhu ổn định lại rồi quay về.