Chương 7: Tôi sẽ ghen

Ra khỏi nhà hàng Bách Hợp, Giản Ánh Nhu chột dạ nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy ai quen thuộc mới lặng lẽ thở phào một hơi. Ăn một bữa cơm với chồng của mình còn sợ bị người ta nhìn thấy, sau này nhớ lại đúng là cảm thấy có chút tức cười. Giản Ánh Nhu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nếu sớm biết Tần Kính Thiên sẽ đột nhiên biến thành thành tổng giám đốc mới của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, cô có tùy tiện kết hôn với anh như vậy không?

Lúc này, Giản Ánh Nhu vẫn chưa thể cho mình câu trả lời về vấn đề này, và cô cũng không muốn hao tổn tâm trí suy nghĩ về nó.

Trở lại văn phòng, Giản Ánh Nhu nhận được thông báo của giám đốc bộ phận.

Chiều nay, cô và những đồng nghiệp phụ trách dự án đấu thầu công ty Tinh Huy cùng thảo luận về dự án này với tổng giám đốc.

Tinh Huy là một công ty phát triển trò chơi, cũng là công ty con của tập đoàn Cố Thị nổi tiếng.

Tập đoàn Cố Thị là một trong hai tập đoàn lớn nhất trong nước, rất nhiều công ty muốn hợp tác với bọn họ, vì vậy việc giành được dự án từ hàng chục công ty đấu thầu thật sự không dễ dàng.

Dự án đầu thấu Tinh Huy chính là dự án quan trọng nhất năm nay của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân.

Tần Kính Thiên vừa nhậm chức tổng giám đốc, nên coi trọng tiến triển của dự án này là điều dễ hiểu, nhưng Giản Ánh Nhu lại không được tự nhiên cho lắm.

Giữa trưa đã bị Tần Kính Thiên quấy rầy tinh thần tới mức không thể tập trung, buổi chiều còn phải làm việc với anh, cô lo lắng công việc của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi anh.

Giản Ánh Nhu và các đồng nghiệp cùng tổ đến phòng họp từ rất sớm, cũng chuẩn bị đầy đủ tư liệu cần thiết, nhưng trái tim vẫn luôn treo lơ lửng.

“Giản Ánh Nhu...”

Lâm Tố Uyên ghé bên tai Giản Ánh Nhu, nói nhỏ:

“Mọi người đều biết rõ năng lực nghiệp vụ của cô, đừng lo lắng.”

Giản Ánh Nhu mím môi cười nhưng không nói gì. Lâm Tố Uyên cũng là một thành viên trong tổ, nhưng cô ta là một người miệng ngọt nhưng làm việc không cẩn thận, vì vậy rất nhiều chuyện đều do Giản Ánh Nhu phụ trách, Lâm Tố Uyên chỉ hỗ trợ cô.

Một đồng nghiệp nam khác tên là Vương Vĩ Minh cũng nhích lại gần Giản Ánh Nhu rồi nói:

“Giản Ánh Nhu, có cô dẫn đầu chúng tôi chuẩn bị dự án này, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”

Giản Ánh Nhu nói:

“Dù sao đi nữa, mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn.”

Giản Ánh Nhu là tổ trưởng dự án này, cô có trách nhiệm lớn nhất, nên kiểu gì cô cũng sẽ quan tâm tới nhiều thứ hơn người khác.

Đồng thời dự án này cũng là dự án đầu tiên của Giản Ánh Nhu sau khi Tần Kính Thiên nhậm chức, ngoại trừ việc muốn lập thành tích trong công tác thì cô còn muốn tạo ấn tượng tốt cho chồng mình.

Sau này, khi sống chung với Tần Kính Thiên, chắc chắn cô cũng sẽ không để anh coi thường mình. “Tổng giám đốc Tần...”

Không biết là ai kêu lên, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía cửa phòng họp, Giản Ánh Nhu cũng không ngoại lệ.

Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Kính Thiên dẫn theo hai người trợ lý bình thản đi vào.

Lúc ăn trưa, Tần Kính Thiên cũng mặc trang phục rất bình thường, lúc này đã đổi lại thành một bộ vest màu xám bạc được may thủ công, áo sơ mi trắng bên trong, cà vạt sọc trắng xanh, rõ ràng khí thế toàn thân càng lạnh lùng hơn một chút.

“Xin chào tổng giám đốc Tần!”

Mọi người đều đứng lên chào đón Tần Kính Thiên.

“Mời mọi người ngồi.”

Tần Kính Thiên lạnh nhạt nói một câu, ngồi xuống vị trí đầu, sau đó ra hiệu cho Lưu Phó Duy bắt đầu cuộc họp.

Thấy Tần Kính Thiên cũng không nhìn mình nhiều, Giản Ánh Nhu thở dài một hơi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Thật ra từ hôm qua tới sáng hôm nay, từ biểu hiện của Tần Kính Thiên, thái độ công tư rõ ràng của anh nghiêm khắc hơn cô nhiều.

Giản Ánh Nhu là tổ trưởng của dự án này, vì vậy cô sẽ là người giới thiệu chi tiết của dự án.

Bởi vì bình thường chăm chỉ làm việc, rất nhiều chi tiết đều cô tự làm, cho nên lúc phân tích tình hình cụ thể với một đám quản lý cấp cao bao gồm cả tổng giám đốc, Giản Ánh Nhu cũng không hề lo lắng chút nào.

Cô không những không căng thẳng mà biểu hiện còn vô cùng xuất sắc.

Lúc kết thúc, Giản Ánh Nhu nhận được một tràng pháo tay tán thưởng.

Ngay lúc cô xoay người cảm ơn, cô nhạy cảm nhận ra một ánh mắt tò mò rơi trên người mình, cô ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó dò của Tần Kính Thiên.

Thấy Giản Ánh Nhu nhìn qua, Tần Kính Thiên mỉm cười với cô, nụ cười lịch sự, khách khí tới không thể bắt bẻ được, chỉ đơn giản là khách khí từ cấp trên dành cho cấp dưới chứ không có bất kỳ chút tình cảm riêng tư nào. Giản Ánh Nhu lập tức khách khí cười đáp trả, cô cũng công tư rõ ràng không kém anh.

Bởi vì có vị tổng giám đốc mới trấn giữ ở đây, mà Tần Kính Thiên vẫn luôn lạnh lùng, trông giống như thần tiên trên trời không nhiễm chút khói lửa nhân gian, khiến cho người ta có cảm giác rất xa cách.

Tất nhiên đám người đều hơi căng thẳng.

Nhưng cũng may là chuẩn bị đầy đủ, Tần Kính Thiên cũng chính miệng khẳng định công việc của bọn họ, cuộc họp lần này xem như thành công.

Lúc tan họp, các thành viên trong tổ đều vô cùng phấn khởi, một lúc sau đã bỏ mặc nhóm quản lý cấp cao ra sau ót, mọi người vừa đi vừa nói chuyện. Vương Vĩ Minh khoác tay lên vai Giản Ánh Nhu:

“Giản Ánh Nhu, nếu lần này chúng ta có thể lấy được dự án Tinh Huy này, vậy đúng là chuyện vô cùng vẻ vang.”

Trong lòng Giản Ánh Nhu cũng rất vui vẻ, tạm thời cũng không chú ý tới tư thế của cô và Vương Vĩ Minh thân mật thế nào, còn gật đầu cười lại:

“Chỉ cần mọi người cùng nhau cố gắng, sẽ không có việc gì không làm được.”

“Giản Ánh Nhu!”

Đột nhiên sau lưng truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Tần Kính Thiên khiến cơ thể Giản Ánh Nhu chợt cứng đờ, lập tức quay đầu lịch sự nói:

“Tổng giám đốc Tần đang tìm tôi sao?”

“Giản Ánh Nhu, cô là tổ trưởng phụ trách dự án Tinh Huy, tổng giám đốc Tần có vài chi tiết muốn tìm hiểu từ cô.”

Người nói chuyện không phải Tần Kính Thiên mà là Hứa Phi Tuyết đang đi bên cạnh anh.

Hứa Phi Tuyết là cấp dưới lâu năm của Tần Kính Thiên, đương nhiên hiểu rõ trong lòng Tần Kính Thiên đang nghĩ gì. Tổng giám đốc gặp Giản Ánh Nhu để tìm hiểu tình hình công việc, các thành viên khác cũng đều là người thông minh, nhanh chóng tìm cớ để Giản Ánh Nhu ở lại một mình với Tần Kính Thiên.

Tần Kính Thiên đến gần Giản Ánh Nhu: “Giản Ánh Nhu...”

Giản Ánh Nhu vô thức lùi về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Tần Kính Thiên:

“Tổng giám đốc Tần, có việc gì anh cứ nói.”

Tần Kính Thiên lại tới gần cô chút nữa: “Lúc này tôi chỉ là Tần Kính Thiên, chồng của em.”

Giản Ánh Nhu lại lùi về sau, còn nhìn xung quanh một chút: “Tổng giám đốc Tần, bây giờ là giờ làm việc.”

Tần Kính Thiên hơi nhíu mày, đôi mắt bên dưới cặp kính gọng vàng hơi nheo lại, rõ ràng hơi tức giận vì nghe được lời Giản Ánh Nhu nói.

Nhưng giáo dục và tu dưỡng tốt đẹp của gia đình không cho phép anh tùy tiện biểu hiện sự tức giận của mình. Sau một lúc, anh mới nghiêm túc nói: “Giản Ánh Nhu, mặc dù tôi biết rõ em và người đàn ông kia không có quan hệ gì, nhưng nhìn thấy anh ta thân thiết ôm em như vậy, là chồng của em, tôi cũng sẽ ghen.”

Rõ ràng Giản Ánh Nhu không ngờ rằng Tần Kính Thiên sẽ nói với cô lời này.

Vào lúc này, gương mặt cô đỏ lên như bị bỏng, cuối cùng nhếch miệng cười: “Tổng giám đốc Tần yên tâm, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”

“Tổng giám đốc Tần?”

Con ngươi bên dưới mắt kính gọng vàng hơi nheo lại, thật sự tức giận

. “Tổng giám đốc Tần bận rộn, tôi đi xuống trước.”

Giản Ánh Nhu hoàn toàn không biết Tần Kính Thiên giận, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Tần Kính Thiên đưa mắt nhìn Giản Ánh Nhu tiến vào thang máy, ánh mắt đã lạnh lẽo lại càng lạnh thêm vài độ.

“Tổng giám đốc Tần, còn vài phần văn kiện cần cậu xem qua.”

Hứa Phi Tuyết lên tiếng nhắc nhở.

Tần Kính Thiên cất bước đi vào phòng làm việc, lại lạnh nhạt ném ra một câu:

“Phụ nữ các người đều cậy mạnh đến thế à?”