Chương 6

Từ ngày cái Hồng vào viện tôi phải liên tục di chuyển từ công ty rồi lại chạy vào bệnh viện.Bác sĩ nói tình hình sức khoẻ có chút biến chuyển nhưng mà tinh thần vẫn còn yếu lắm.Cái bé (con của Hồng,tên thường gọi ở nhà là bé,năm Nay 7 tuổi) thì mấy hôm nay sau khi đi học về,tôi cũng đón nó xuống với mẹ để tâm sự cho đỡ nhớ nhau

“Mẹ nhanh về nhà với con nhé”

“Mẹ sẽ mau khoẻ”

Cái bé đặt tay lên bụng Hồng mà nói

“Em vẫn khoẻ mẹ nhở”

Câu hỏi ngây ngô của đứa con gái lớn làm người mẹ như cái Hồng phải cắn chặt răng mà không khóc,cố chịu đựng

“Em hơi ốm một tí nhưng không sao đâu ”

“Vâng,mẹ cũng phải ăn nhiều như bống để mau khoẻ nhé”

Tôi đón hẳn cái bé về nhà cho mẹ tôi chăm sóc,tôi cũng hỏi qua ý kiến của thằng Dũng nên cũng không sao,mẹ chồng nó thì vẫn còn hậm hực vài điều.Đợi em gái tôi đỡ rồi vợ chồng nó tính như nào thì đành như vậy.

Mấy hôm nay tôi cũng ít gặp cậu Phong ở văn phòng?Hay cậu ta định tránh mặt mình.Tôi vẫn còn áy náy chuyện hôm nọ,định gặp để xin lỗi nhưng vẫn hơi ngại ngại nên thôi,kệ chẳng quan tâm nữa

Hôm nay đúng lúc gặp cậu ta ở nhà xe, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi tôi một câu,thái độ này là như nào đây

“Phong…”

Tôi gọi 2,3 câu liền cậu ta mới quay lại,thực sự bực mình mà.Tôi ngước mắt lên nhìn

“Này,có biết tôi gọi bao nhiêu câu rồi không”

“Ừ,vậy cô gọi tôi có chuyện gì”

“À,thì…”

“Không có chuyện gì thì tôi về đây”

“Tôi xin lỗi”

“Vì chuyện gì”

“Ở bệnh viện hôm đó,tâm trạng có hơi… nên”

Chưa kịp nghe hết câu,câu ta đã vội nói

“Tôi quên rồi”

“Cậu không giận tôi chứ”

“Không”

Một câu trả lời cụt lủn,leo lên xe và phóng đi.Cũng không thèm tạm biệt nhau vài câu.Cái mặt đó rõ ràng vẫn còn giận mà,lại còn bày đặt.Đúng là,trên đời này có nhiều loại người không thể hiểu nổi

“Này….”

“Đúng là đồ nhỏ mọn mà”

Tôi nhanh chóng rời đi sau đó để làm thủ tục xuất hiện cho cái Hồng.Nó sẽ về nhà mẹ đẻ để tịnh dưỡng

Đặt hành lý xuống dưới đất,hồng và cái bé thì ở phòng cũ trước đây khi chưa đi lấy chồng,tôi nhẹ nhàng xếp quần áo gọn gàng rồi mới ngồi xuống.

“Hồng này,tạm thời cứ ở đây để theo dõi tình hình sức khoẻ nhé”

“Em khoẻ rồi mà”

“Không được,vẫn yếu lắm.Không cần làm gì,chị nuôi em”

“Thôi không cần”

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó mà chắc nịch nói

“Em là em gái duy nhất của chị.Chị có thể nuôi em,nuôi được cái bé,nuôi được bố mẹ.Ai đời một giám đốc trung tâm tiếng Nhật để em gái mình đang bệnh phải làm việc vất vả không”

“Em nợ ba mẹ và chị quá nhiều rồi”

“Chúng ta là gia đình nên không phải nợ nần gì hết hiểu không”

“Em biết em sai rồi”

Tôi chỉ lẳng lặng ôm nó vào lòng.Thực sự rất muốn khóc nhưng tôi chỉ sợ nó lại đau lòng hơn mà thôi.”

“Em gái yếu đuối của chị,nhất định phải thật mạnh mẽ”

[…]

Có những chuyện buồn dù trong lòng có muốn che giấu đi bao nhiêu cũng có một lúc mà bộc phát.Tôi lại nhớ cái facebook có tên Vũ mà trước kết bạn với tôi.Mấy hôm nay bận nên chưa có thời gian online,chỉ có 1 tin nhắn duy nhất “Dù có chuyện gì cũng phải mạnh mẽ vượt qua nhé.Một cái đầu yếu đuối sẽ chẳng thể nào làm được gì đâu”.

Tôi cũng chỉ mỉm cười,mà không buồn rep lại,tự nhiên cảm giác hứng thú hôm nay lại không còn.Tôi nhìn lên đồng hồ,lúc này mới là 8h tối,hôm nay thời gian trôi cũng lâu thật.

Tôi ra ban công ngắm nhìn bầu trời đêm thì thấy dưới cổng có tiếng chuông.Tôi nhìn không ai khác là Phong,mẹ tôi ra mở cửa,có lẽ cậu ta định đưa cho mẹ tôi cái gì rồi về,nhưng nhất quyết bị mẹ tôi kéo lại ở lại chơi

Không hiểu sao tôi liền từ lầu 2 phi xuống lầu 1 và hạ cánh ở phòng khách.Mắt tôi và mắt cậu ta chạm nhau có đôi chút ngượng ngùng

“Nghe cái Hồng nhập viện,mẹ thằng Phong gửi cho ít sâm bổ ở Hàn Quốc,thấy vẫn sớm nên mẹ kéo nó vào đây chơi” (mẹ giải thích)

“Vâng,con có nói gì đâu”

“Vậy hai đứa nói chuyện đi,mẹ lên nhà với cái Bé ”

“Mẹ”

Mẹ bỏ rơi tôi lại cùng cậu ta.Cả hai cũng chẳng biết nói gì.Tôi đành ngượng ngùng bảo cậu ta ra chỗ xích đu,tôi đi lấy nước

Pha cho cậu ta một cốc trà đào ấm.

“Cậu uống đi”

“Trời nóng này mà uống trà ấm như này thì nóng lắm”

Dù giận nhưng cậu ta vẫn vui vẻ và hài hước trêu tôi.

“Còn nói như vậy nữa,không uống thì đưa đây”

“Uống chứ ,uống chứ”

Không hiểu sao tôi cũng ngồi cạnh luôn bên chiếc xích đu cùng cậu ta.Rồi cùng nhìn lên bầu trời với 1 ngàn sao lấp lánh

“Này Phong”

“Ừm”

“Cậu đã từng nhìn thấy sao băng chưa”

“Tất nhiên là chưa rồi,nó chỉ ở trong phim truyện mà thôi”

“Vậy à,nghe nói khi thây sao băng,mọi điều ước sẽ thành hiệnn thực đúng không”

“Đừng nói với tôi là cô tin những cái đấy nhé”

“Tôi cũng là con gái đấy”

“Vậy nếu có sao băng cô muốn ước gì”

“Tôi á..ước gì bây giờ nhỉ”

“Những điều cô muốn”

“Tôi chỉ mong những người mình yêu thương luôn được hạnh phúc”

“Đơn giảm như vậy thôi à,sao không ước sớm lấy được chồng”

“Thôi đi,còn trêu tôi nữa”

Tôi quay sang đánh vào tay hắn mấy cái cho bõ tức.

“Từ bé tôi chỉ muốn lớn lên sẽ thành đạt,kiếm được nhiều tiền,ấy vậy mà bây giờ ước muốn đó được thực hiện,tôi chẳng thấy hạnh phúc.Hàng ngày phải quẩn quanh với đống công việc,tối về nhà cũng là công việc,có đôi lúc tôi chỉ muốn có thời gian dành cho gia đình.”

“Để có được thành công phải chấp nhận đánh đổi ”

“Người ta cứ hỏi liệu một người con gái như tôi có dễ khóc hay không.Nhưng thực ra tôi thấy mình yếu đuối khi không phải khi đối diện với những con người ngoài xã hội mà khi đối diện với gia đình mình”

Tôi lại nói tiếp,cậu ta cứ im lặng nghe tôi kể chuyện luyên thiên

” có những lúc muốn khóc mà không khóc được,cô đơn thì chỉ mình chịu đựng,trong quá khứ tôi đã từng vì tương lai mà đánh mất nhiều thứ,tình bạn,tình yêu.Và rồi giờ đây nhìn lại,vẫn chỉ có duy nhất gia đình là bờ vai vững chắc.Tôi đã từng rất ngây thơ hiền lành,bị bạn bè lợi dụng,từ đó tôi đã trở nên mạnh mẽ và bây giờ tôi không thể quay lại tôi cũng ngày xưa nữa”

Tự nhiên khi nói ra những dòng tâm sự ấy,tôi lại bật khóc.Có lẽ những uất ức bao nhiêu lâu nay ứa đọng đã thực sự bùng nổ.Phong nhìn tôi khóc mà anh ta bối rối.Tôi liền nhanh chóng lau đi giọt lệ,rồi chỉnh lại giọng

“Tự nhiên lại nói linh tinh cái gì không biết”

“Không sao”

“Mà Phong này,anh có muốn ước gì không”

“Thực ra cuộc sống bây giờ vẫn đang tạm ổn nên không muốn ước cái gì cả”

“Khô khan quá đi”

“Không phải cô còn hơn tôi sao”

“Anh có cần phải phản bác tôi thế không”

“Tôi đùa thôi”

“Vậy mau nói đi”

“Tôi ước sẽ được 1 lần nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc trên môi của Cô,trên môi của đứa trẻ tên Kiều Chi mà tôi đã quen 17 năm trước”

———