Chương 4

Chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện,tôi nhanh chóbg cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm và di chuyển vào trong.Chỉ kịp nói lại với cậu ta vài câu

“Cảm ơn cậu”

“Có cần tôi vào cùng không”

“Không cần đâu,về nhà cẩn thận”

Thấy dÁng vẻ có phần gấp gáp của tôi,Phong cũng không nói gì thêm mà chỉ đứng nhìn bóng lưng tôi rời đi.Theo lời của mẹ,tôi tìm phòng cấp cứu mà em gái vừa được đưa vào.

Vừa thấy mẹ đang ngồi chờ,tôi liền chạy lại.Mẹ lau vội những giọt nước mắt.Tôi thấy nhưng lại vờ không thấy,chuyện ngày hôm nay có vẻ rất nghiêm trọng.

“Mẹ ,hồng có chuyện gì vậy”

“Em gái con bị ngã ,không biết giờ tình hình như thế nào”

“Chẳng phải nó đang có thai sao?sao lại bất cẩn như vậy”

“Mẹ cũng không rõ”

“Mà ai đưa nó đến đây?chồng nó đâu,tại sao không thấy mặt”

“Nó…”

Mẹ tôi ngập ngừng như muốn giấu tôi điều gì đó.Tôi biết nên quyết định hỏi thẳng mẹ

“Mẹ nói thật cho con biết”

“Mẹ….”

“Mẹ…” tôi hét lên bất lực.Cảm giác như muốn nổ tung và đập phá tất cả mọi thứ vậy.

“Em con cãi nhau với chồng ,trong lúc hai đứa lời qua tiếng lại mới dẫn đến cơ sự này”

“Con biết ngay mà,cái thằng khốn khϊếp đó”

“Là mẹ sai,mẹ sai khi đồng ý cho em con lấy một người chồng không ra gì”

“Đến nước này,mẹ còn bênh được nữa à,con không thể chịu nổi nữa”

“Mẹ xin con chi à,đừng làm to chuyện”

“Cái nhà bên đó hành hạ tinh thần con bé suốt mấy năm nay ,con chịu hết nổi rồi,cái hồng nó là con của mẹ đấy,mẹ thấy bên nhà chồng nó được 1 lần đối xử tốt với nó chưa”

Tôi thấy mẹ im lặng,bao nhiêu uất ức tủi thân của em gái tôi khi phải sống trong nhà chồng với mẹ chồng,em chồng đầy cay nghiệt khiến tôi thương xót mà không thể chịu đựng nổi.

“Lần này em con mà có chuyện gì thì con sẽ làm tung hết chuyện lên.cái nhà đó sẽ không bao giờ được yên ổn”

“Chuyện đã thế này rồi,con đợi em tỉnh rồi hãy xem ý nó như nào”

“Còn tính thế nào nữa,li hôn.Nó mà không li hôn con sẽ bắt nó li hôn cái thằng khốn nạn đó.Hết cờ bạc lại gái gú chưa đủ hay sao.Con nó ,con sẽ kiếm tiền nuôi nên em mẹ khỏi phải lo”

Với tính cách nóng nẩy của tôi,mẹ khuyên ngăn tôi thế nào tôi cũng không chịu,nhất định phải làm vụ này ra khoai,ra ngô.Đợi em gái tôi bình an vô sự,tôi nhất định cho cái thằng chồng khốnn khϊếp ấy một trận.

Em gái tôi thực ra có em bé trước,lúc đó đang học cấp 3,vì yêu hắn mà bị nó dụ dỗ dẫn đến có thai.Bỏ học cấp 3 giữa chừng,thằng đó và gia đình nó bị gia đình tôi bắt cưới,nếu không sẽ kiện nên đành chấp nhận.Chứ thực chất mẹ chồng cũng chẳng ưa con Hồng.Thậm chí ngày dỗ hay ngày Tết cũng cấm cửa mà không cho về.

Cái Hồng hay gọi chuyện tâm sự,dù có giấu nhưng tôi hiểu nó quá mà.Đấy,không sợ lấy chồng muộn chỉ sợ lấy chồng nhầm.

Nó đẻ đứa thứ nhất cũng do một tay mẹ tôi chăm sóc,mẹ chồng nó có giúp được cái gì.Thằng chồng thì vẫn đang học đại học mà ăn chơi đàn đúm,hết cờ bạc rồi rượu chè còn gái gú nữa.Một lần tôi đã đi đánh ghen hộ em gái,đợt đấy mà không có mọi người can ngăn chắc có lẽ tôi đã xé xác thằng đấy ra làm trăm mảnh rồi.Khuyên Hồng nó li hôn mà nó nhất định không chịu,nó bảo với tôi rằng :

“Em không muốn em con không có bố”

“Mày ngu lắm Hồng ạ”

“Khi nào chị làm vợ,làm mẹ chị sẽ hiểu cảm giác của em “

“Tao bảo mà,lấy chồng sớm để bây giờ khổ như thế này “

Quay lại hiện tại,bác sĩ đẩy con bé ra trong tình trạng vô cùng yếu ớt,nó đã không giữ được con,chiếc băng truyền được đẩy vào phòng hồi sức,tôi nhìn đứa em gái đáng thương tội nghiệp này mà lòng không khỏi chua xót.Trong khi các bạn đang cắp sách đến trường thì đã lên chức mẹ..còn bây giờ các bạn cùng tuổi thành đạt,ông tô nọ nhà kia thì nó vẫn chỉ bán hàng online kiếm thêm thu nhập nuôi con.Nghĩ đến mà lại chua xót

Đã 2 h trôi qua,em vẫn chưa tỉnh.Tôi chỉnh lại chăn,nhìn ống truyền nước trên bàn tay nhỏ nhắn của em gái mình.

“Em gái của chị mạnh mẽ lên”

Đợi mãi mà không thấy mặt thằng Dũng (chồng cái Hồng) hay bên nhà chồng nó đến thăm,cũng chẳng có một cuộc điện thoại.Bọn họ vô tâm đến thế sao,cùng là con ngừoi với nhau sao lại.

Khẽ thở dài 1 tiếng rồi đứng dậy,tôi ra ngoài chỗ gần cổng bệnh viện mua chai nước.Thế nào vẫn thấy Phong đứng cạnh chiếc xe mô tô đứng chờ tôi

Tôi khá ngạc nhiên,tôi mới nhìn đồng hồ trên tay,đã quá 12 đêm

“Đã muộn rồi,sao cậu không về đi,ở đây làm gì”

“Tôi đợi cô”

“Lúc nãy không nghe thấy gì à”

“Không phải chuyện đó”

“Vậy chuyện gì”

Lúc này Phong mới lấy ra phần cơm hộp và vài chiếc bánh mì cùng chai nước đưa cho tôi.

“Tôi nhớ là cô chưa ăn gì,sợ cô đói nên..”

Tay đang địnnh mở chai nước ,tôi liền khựng lại.Ánh mắt của cậu ta nhìn tôi là gì vậy?cậu ta đang quan tâm tôi ư?rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì.Tôi cũng không thể hiểu,chỉ biết giây phút này,có người quan tâm,đợi mình những 2 tiếng đồng hồ để đưa đồ ăn vì sợ mình đói.Cảm giác ấy nó thực sự rất lạ.Giống như bạn đang đứng dứoi trời tuyết lạnh mà ai đó đưa cho bạn một chiếc chăn ấm.Là cảm giác trong mùa hè nóng bức được cảm nhận làm gió mát của mùa thu.Là cảm giác dịu nhẹ ,thanh mát dịu nhẹ của sắc hương mùa xuân.Là cảm giác mùa thu dịu nhẹ bình yên thoang thoảng mùi hương hoa sữa..

Tôi lạnh lùng mà bước đi,từ chối cầm món đồ đó ,cũng chẳng biết tại sao tôi lại hành động như vậy nữa.

“Xin lỗi tôi không đói”

“Tôi lỡ mua mất rồi”

Thôi thì tôi cầm đại vậy.Rất nhanh chóng tôi đi qua mặt cậu ta

Thấy cái thùng rác,tôi liền vứt cả hộp cơm,trong lúc như này tôi không muốn ăn muốn uống gì cả,Phong tốt nhưng tốt vào lúc không đúng thời điểm

Có lẽ hành động của tôi đã bị lọt vào tầm mắt của cậu ta.Có lẽ Phong đã vô cùng thất vọng.Phong đứng đó,cánh tay dần dần hạ xuống.

Cậu ta không ngờ tôi lại có thể nhẫn tâm mà từ chối lòng tốt của cậu ta như vậy.Thực ra tôi cũng có đôi chút bối rối,định quay lại xin lỗi nhưng nhận thấy Phong đã phóng xe đi từ lúc nào.

Phong phóng chiếc xe mô tô của mình trên đường cao tốc với tốc độ chóng mặt.Có lẽ cậu ta giận tôi rồi?à mà sao tôi phải quan tâm đến điều đó nhỉ.Vốn dĩ chúng tôi chẳng là bạn bè,chỉ là đồng nghiệp cùng công ty,cũng không được thân thiết lắm nên tôi nghĩ rằng mình không cần cảm thấy có lỗi.

———