Chương 15

Sáng hôm sau,tang lễ tiếp tục được diễn ra…Tất cả họ hàng và người quen đã có mặt đầy đủ để đưa gặp và đưa bố về nơi an táng cuối cùng

Gia đình tôi thực hiện theo đúng di nguyện của bố là hoả thiêu mầmng tro cốt lên chùa.Cả ngày hôm ấy có lẽ sẽ là ngày tôi không thể quên được

“Tạm biệt bố”

Cuối cùng tôi cũng đã chịu rơi nước mắt.Tôi sợ mình sẽ không chịu đựng nổi thêm nữa,chi bằng cứ nghe theo lời bố đã nói trong giấc mộng, muốn khóc thì cứ khóc,hãy sống thật với cảm xúc của mình.

Từ ngày hôm ấy cũng đã hơn 2 tháng,cái Hồng thì tôi đang cho đi học tiếng ở trung tâm tôi,chuẩn bị đi du học.Còn cái bé thì được mẹ tôi chăm sóc.Thằng Dũng và nhà nó cuối cùng cũng chịu dứt khoát với con Hồng.Thế là gia đình tôi đã trở lại bình yên như trước

Tôi quay lại làm,mọi người và đồng nghiệpp cũng hỏi thăm và an ủi nhiều ,nhưng tôi đều cười gượng mà cho qua.Bởi lẽ,chuyện mình người ta cũng chỉ hỏi qua cho xong chuyện.Tôi biết nên cũng lặng lẽ mà đáp lễ lại.

Phong cũng tranh thủ mà hỏi thăm tôi,có lẽ sau lần bố tôi mất,tôi với cậu ấy nói chuyện với nhau ít hơn,đôi khi còn giữ cả khoảng cách.

“Tôi đã làm xong hết tài liệu của du học sinh nhập học tháng này hộ cô rồi,nên cô nhân cơ hội mà nghỉ ngơi đi”

“Ừ,cảm ơn anh”

“Cô dạo này gầy quá rồi đấy”

“Tôi biết”

“Vậy thì ăn uống cho đầy đủ vào”

“Tôi biết rồi”

“Cô thực sự rất ngốc Chi ạ”

“Đúng,tôi ngốc đến nỗi có thể tự mình mở hẳn 1 trung tâm tiếng Nhật như vậy”

“Nhiều lúc nghĩ tại sao tôi lại có thể kiên nhẫn với cô được như vậy”

“Lí do thì anh biết mà”

“Đúng,chính xác vì tôi thích cô quá nhiều nên sẵn sàng bỏ qua mọi khuyết điểm ấy “

Chiếc bút tôi đang ghi trên tay có phần khựng lại khi nghe những lời nói ấy từ Phong.Chỉ biết rằng,cậu ta rời đi sau câu nói ấy ,tôi cũng không nói gì thêm.

Sau bao ngày sống trong u buồn,tôi sợ mình bị trầm cảm nên quyết định rủ Phương với Liên,mấy đứa bạn thân của tôi nà tâm sự

Có mặt tại quá trà sữa của Thằng Phương,gần tối nên quán khá là đông,nó tạm thời phục vụ khách nên không nói chuyện với chúng tôi được,đành để cho Tôi và Liên tâm sự với nhau.

“Sao rồi,tâm trạng thấy tốt hơn chưa”

“Ừm,cũng tốt”

“Tốt thật chứ,chứ tao thấy mày vẫn còn xanh xao lẮm”

Liên nhìn ngang nhìn dọc quan sát biểu hiện tôi một lượt rồi đưa ra lời nhận xét như vậy.

“Chuyện gì đã xảy đến thì cứ cho nó qua.Mày đừng giữ trong lòng quá mà đâm ra bệnh tật thêm ấy,biết chưa.Có gì thì tâm sự với bọn tao”

“Tao biết rồi mà”

“Nhớ đấy con quỷ”

“Mà liên này”

“Ơi,nói đi,tao nghe”

“Khi yêu người ta có những cảm nhận và biểu hiện gì vậy”

“Nhiều cảm giác lạ lẮm,nhưng chỉ muốn người đó là của mình.Không muốn người ấy bên cạnh nhưng khi xa lại nhớ vô cùng.Khi người ấy xuất hiện dù biểu hiện không quan tÂm nhưng trong lòng như nở hoa,sung sướиɠ đủ các kiểu”

“Vậy à”

“Chi,có phải mày yêu rồi đúng không”

“Hình như là vậy”

Tôi đặt tay lên trái tim mình để cảm nhận từng nhịp đập tình yêu ấy.

“Tao có nên giữ người đó lại không”

“Tất nhiên rồi chứ,phải mãnh liệt mà dành lấy tình yêu chứ.Đâu phải cái gì cũng tự động đến để cho mình chọn lựa đâu,phải biết đấu tranh mà dành dật chứ.Chi của tao ngày xưa đâu rồi”

“Cảm ơn mày tao biết tao phải làm gì rồi”

Vừa nói dứt câu,tôi liền vội vàng cầm túi xách,bỏ Liên trong trạng thái ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì mà rời đi.Đến bây giờ tôi mới nhận ra,Phong mới chính là người mà tôi thực sự yêu,thực sự cần và không muốn đánh mất cậu ấy

Giây phút anh bước đến bên em,em đã lấy sự lạnh lùng từ trái tim mà nhẫn tâm từ chối lời tỏ tình ấy.Bây giờ em mới nhận ra,hoá ra em đã yêu anh từ lúc nào không hay,yêu đến nỗi bản thân em quên mất rằng em có thể sẽ không mất anh.Anh hiện diện trong cuộc sống của em giống như chiếc bóng tựa sau lưng,chỉ cần em gặp chuyện mà nhanh chóng xuất hiện .

Anh không nói nhiều,nhưng mọi lời nói của anh đều khiến em cười.Anh hành động ít nhưngg những hành động anh vô cùng ý nghĩa.Anh luôn âm thầm làm mọi thứ ở phía sau,chỉ cần những việc có tên em,anh đều nhận.Vì anh sợ cô gái bé nhỏ của anh sẽ mệt mỏi,sẽ đau lòng,sẽ tổn thương và anh không muốn điều đó.

Tôi vội vàng đảo tay lái,xe hướng thẳng về phía con đường nhà Phong.Đôi tay nhanh nhẹn mà ấn số điện thoại gọi cho cậu ấy

“Alo”

“Phong ,cô Hảo có nhà không”

“Mẹ tôi cùng bố đi về quê dự đám cưới,chắc khoảng 2 ngày nữa lên,có chuyện gì sao”

“Không,vậy cậu có nhà không”

“Cũng hay tôi vừa về đến nhà “

“Được đợi tôi”

Tôi cúp máy nhanh chóng,ấn ga chạy xa nhanh hơn.L*иg ngực tôi giờ giống như có cái gì đó thêu đốt hừng hừng khí thế.Yêu mà cũng khiến ngta cuồng nhiệt đến như vậy ư.

Trong đầu tôi lúc này cũng hiện lên vài ý định xấu xa nhưng lại bị tôi dập tắt hết.Khoé miệng không quên nở một nụ cười có phần ranh ma và bí ẩn “đúng lúc lắm,giờ tôi sẽ là người bước về phía cậu”

Chỉ cần mất đúng 20 phút,tôi đã có mặt ngay tại nhà của cậu ta.Đôi tay vội vàng mà ấn chuông,Phong đi ra mà mở cửa cho tôi vào nhà.Cảm giác vừa gặp được cậu ấy,trái tim lại sục sôi trở lại

Tôi cảm nhận mình như một người thợ săn,phong giống như một con mồi mà tôi luôn muốn bắt và chinh phục được vậy.

Phong nhìn tôi,hai con mắt mở to hết cỡ.Chắc cậu ta đang nghĩ,từ trước đến nay,chỉ có cậu ta tìm tôi,còn tôi thì chưa bao giờ.Bây giờ lại có ý hẹn gặp như vậy không phải là hơi lạ hay sao.

“Cô… đến đây..”

Chưa để cậu ta nói xong tôi đã bịt miệng cậu ta bằng một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.

“Chi,có phải cô say rượu rồi đúng không”

“Không”

“Hay cô uống nhầm phải thuốc gì”

“Không”

“Chẳng lẽ bị đυ.ng xe nên đầu óc có vấn đề”

“Không,tôi đang rất tỉnnh táo”

Tôi nhìn thấy biểu hiện của cậu ta lúc này thấy đáng yêu vô cùng.Cảm nhận có chút hơi phấn khích

“Cậu kém hơn tôi 2 tuổi đúng không”

“Chuyện đó cô còn phải hỏi”

“Phong”

“Ừm”

“Tôi muốn NGỦ với cậu”

“Để tôi đưa cô đến bệnh viện”

Tôi đứng im không để Phong dịch chuyển người

“Tôi không đi đâu hết”

“Vậy nói lại cho tôi nghe câu vừa nãy”

“Tôi không muốn Ngủ với cậu”

“Chính xác là câu này”

“Tôi chưa nói xong mà”

“Vậy còn gì nữa”

“Cậu hãy nghe cho kĩ đây”

“Được tôi sẽ đứng im nghiêm túc mà nnghe cô nói”

“Tôi không muốn ngủ với cậu..mà tôi MUỐN CÓ CON Với Cậu”

———