Chương 14

Từ 2h đêm đến bây giờ đã gần 8h sáng,tôi vẫn không thể chợp mắt vì phải lo tang cho bố.Hai con mắt của tôi sưng lên,thâm quầng lại.Cái Hồng thì khóc lên khóc xuống,mẹ tôi cũng mặt mũi thất thần nhìn người ta bắc rạp các thứ,thầy cúng chuẩn bị để chuẩn bị niệm.

Phía ngoài cổng từ từ từng đoàn người cũng bắt đầu đến thăm viếng.Tôi thì vẫn giữ đủ tỉnh táo để lo liệu mọi thứ,tôi muốn cho dù bố có nhắm mắt cũng phải được bình an,mọi thứ phải được lo chu đáo nhất.

Từ lúc về tới nhà,tôi không hề nhỏ một giọt nước mắt nào.Tôi cố gắng cắn chặt răng để cho nước mắt không thể rơi.Từng người ở cơ quan cũ của bố,cho đến bạn,người thân trong gia đình,họ hàng,hàng xóm đều mang hương hoa đến chia buồn.Phận làm con như tôi xin được cảm ơn mọi người đã đến chia buồn.

Phong cũng đến nhà tôi từ sớm,giúp tôi lo liệu mọi thứ.Mẹ chồng cái Hồng và Thằng Dũng chồng nó cũng đến.Nhưng hôm nay thái độ có phần nhỉnh hơn,cư xử đúng mực ,mà lại còn an ủi hỏi thăm cái mẹ tôi và cái Hồng.

Nhìn di ảnh của bố,lòng tôi đau như cắt.Người ta đi qua quan tài của bố một lượt ,người thì khõ,người thì thủ thỉ vài điều.Con người sinh lão bệnh tử,cái chết là lẽ đương nhiên.Chỉ có điều,cái chết nó đến quá bất ngờ khiến cho những người thân của họ chưa kịp nói lời tạm biệt.

Tiếng kèn trống vang lên buồn khắp con ngõ đến não lòng.Cô Hảo mẹ Phong cũng đến

Vừa thấy tôi đã vội ôm tôi vào lòng

“Cô xin lỗi vì giờ mới tới được,chuyện xảy ra hơi nhanh cô xin chia buồn nhé.Con cũng đừng buồn quá mà ảnh hưởng đến sức khoẻ,bố con trên trời nhất định sẽ lo lắng lắm.Con phải mạnh mẽ vì còn mẹ con nữa,,cô tin bố con ra đi thanh thản sẽ không oán trách điều gì đâu.”

“Vâng,con biết rồi ạ,con cảm ơn”

Cô hảo nói xong rồi chạy lại phía mẹ tôi để an ủi bà.Có lẽ,chính là cách tốt nhất để mẹ tôi có thể vơi đi nỗi đau này thêm một chút.

Chẳng mấy chốc đã 11h đêm,mọi người cũng tranh thủ về nhà để chuẩn bị cho ngày mai.Tôi thì bảo cái Hồng đưa mẹ lên phòng nghỉ ngơi còn tôi sẽ lo liệu mọi chuyện còn lại.

Mọi thứ đâu vào đó ,tôi mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.Nói vậy nhưng mà ánh mắt tôi vẫn luôn hướng về chiếc quAn tài và di ảnh của bố.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi vẫn chưa thể chấp nhận được.Phong vẫn ở lại,cậu ấy từ từ đến gần bên cạnh tôi.Đôi tay khẽ đặt nhẹ lên bờ vai của tôi mà an ủi

“Chi,muộn rồi,hôm nay cô mệt lắm,nên đi nghỉ ngơi sớm đi”

Tôi chỉ lắc đầu mà từ chối lời đề nghị ấy.Bỗng nhiên mắt tôi mờ dần rồi tối sầm lại.Tôi chỉ kịp ú ớ vài câu trước khi mình ngất đi .Phong cũng may ở gần nên đỡ tôi kịp,nếu không thì bị ngã xuống đất mất

Trong cơn mê man,tôi mơ thấy mình đang bước đến bên một cánh đồng toàn cỏ dại,nơi ấy có tiếng chim,tiếng nước chảy,có sự bình yên trong tâm hồn và có thơm thởm mùi thơm của một loài hoa màu trắng kì lạ

Từ trong một khoảng không bao la,bố tôi từ từ bước đến nhẹ nhàng như một giấc mơ.Vừa nhìn thấy tôi,gương mặt ông ấy đã hiện lên vẻ mặt đầy hạnh phúc.Tôi cũng vui mừng không kém,chỉ là vì bất ngờ đôi chút nên hành động có phần khựng lại

“Bố,bố vẫn khoẻ đúng không?con biết mà”

Gương mặt bố có phần hồng hào hơn,khí chất rõ ràng vô cùng thanh tịnh và khoẻ mạnh.

“Bố,bố,chúng ta về nhà thôi”

Nghe tiếng gọi của tôi,bố không đáp mà chỉ lặng lặng cười.

“Bố sao vậy”

Ông ấy lúc này mới chậm rãi mà nói với tôi đôi điều

“Kiều Chi”

“Con nghe”

“Bố đã sống hết quãng đời bố cần sống,bố cũng đã làm những điều bố thích làm.Chỉ có điều,ông trời đã không cho bố thêm chút thời gian để nhìn con kết hôn với người con yêu,được ôm đứa cháu mà chính con sinh ra,và hơn hết không thể cho mẹ con con một cuộc sống tốt hơn nữa.Đến giò phút này,điều bố hối hận chỉ có vậy”

“Bố đừng nói thế mà”

“Con người ta sống nay chết mai.Bố mất đi rồi,con cũng đừng có buồn quá,cũng đừng nhịn ăn,cũng đừng thức khuya nhiều,cũng đừng gội đầu bằng nước lạnh kẻo ốm.Con là con gái lớn trong nhà,bố biết con không mạnh mẽ giống như vẻ ngoài mà người ngoài luôn thấy.Vì vậy bố chỉ mong con phải

sống thật với chính mình,sống thật với chính cảm xúc của bản thân.Ghét ai yêu ai thì phải nói,không được tự mang tâm tư rồi lại bị u sầu”

“Con sẽ nghe hết mà,chỉ cần bố về nhà thôi”

“Giờ bố không thể trở về nữa.Bố đang sống ở đây rất tốt và sẽ luôn dõi theo con ,em con ,mẹ con và gia đình mình.Hãy giúp bố thực hiện ước nguyện cuối cùng này.con hãy thay bố chăm sóc mẹ và đừng để ai làm tổn thương em con,cái Hồng nữa nhé.Và đừng quên nhiệm vụ lấy chồng và sinh cho bố mẹ vài đứa cháu kháu khỉnh đấy”

Nói xong bố rời đi cùng làn sương trắng mờ ảo rồi từ từ biến mất vào hư không.Tôi vừa chạy theo,vừa gọi tên bố đến lạc cả giọng

“Bố”

Tôi bừng tỉnh lại trong cơn mơ man.Mồ hôi rơi ướt đẫm cả khuôn mặt,vài giọt nước mắt vẫn còn vương trên khoé mi yếu ớt kia.

Trong mơ màn vẫn gọi tên “bố”

Phong vẫn ngồi bên cạnh chiếc giường tôi đang nằm.Vừa thấy biểu hiện của tôi như vậy,trong lòng lo lắng không thôi,liên tục hỏi thăm nhưng đều nhận lại câu trả lời im lặng từ tôi.

Tôi nhìn hành động quan tâm ấy của Phong mà lại thấy mủi lòng vô cùng.Trong phút giây yếu lòng này,tôi đã không ngần ngại mà ngồi dậy,hai tay choàng lấy cổ Phong mà ôm.

“Xin cậu hãy ngồi im như vậy được không,cho tôi mượn một chút thôi”

“Đừng nói là chỉ một chút,dù cho cô muốn mượn cả đời này tôi cũng rất sẵn lòng”

Tôi như thêm động lực bởi câu nói ấy.Hai tay như xiết chặt hơn.Một cảm giác vô cùng ấm áp,bình yên.

Tôi cố tham lam thêm chút nữa,cố gắng nép mình vào sâu bờ vai vững chắc ấy.

Bờ vai của cậu ấy ngay lúc này giống như một giấc mơ bình yên giữa dòng đời vạn biến

———