Nửa phút sau, chú Chu đi ra, Tố Nương bảo chú Chu đợi cô một lát, chú Chu xua tay nhìn Tố Nương đi vào rừng.
Chú Chu đi con đường này quanh năm, là con đường hẻo lánh, rất ít người đi bộ nên không sợ trộm cắp đồ. Vì vậy chú Chu xuống xe, theo bước chân Tố Nương đi vào.
Sau khi đi bộ một chút vào bên trong, chú Chu nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm trên cỏ và sau một lúc cô ấy đứng dậy và thu dọn đồ đạc để đi ra. Chú Chu nhìn Tố Nương đi tới nhưng không bỏ đi mà tiến tới ôm cô.
Tố Nương mất cảnh giác bị ôm, hoảng sợ, có lẽ sẽ không gặp phải trộm, từ khoảng cách này, chú Chu hẳn là ở ven đường có thể nghe được tiếng cô la hét.
Cô đang định kêu lên thì một đôi bàn tay to thô ráp bịt miệng cô lại, sau đó bên tai cô vang lên một giọng nói quen thuộc: "Tôi đã mơ ước cơ thể này cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng chạm vào được, Tố Nương... Tố Nương!"
Là chú Chu, Tố Nương thở phào nhẹ nhõm, cô vươn tay nhéo eo chú Chu, không ngờ eo chú Chu khá rắn chắc, nhưng chú Chu lại ôm cô càng chặt hơn. Tố Nương miễn cưỡng đưa tay ra liếʍ lòng bàn tay chú Chu, chú Chu buông tay ra một chút, rồi nói: “Nếu em hứa không kêu lên thì tôi sẽ buông tay ra.”
Tố Nương gật đầu, Chú Chu thả tay đang bịt miệng cô ra, nhưng vẫn ôm Tố Nương không chịu buông ra và hai tay không ngừng sờ soạng khắp người cô, hơi thở rối loạn nói: "Ở đây không có thôn xóm hay nhà cửa nào cả, nên dẫu em có la thì cũng sẽ không có ai nghe thấy đâu, hehe, tôi hứng muốn chết, đêm nào tôi cũng chìm vào giấc mơ hoan lạc với em đó, tiểu yêu tinh!"
Tố Nương bị chú Chu sờ đến toàn thân nóng bừng, khi cô dấn thân vào thế giới khác, cô đã nghĩ mình sẽ tập trung vào sự nghiệp và tạm thời quên đi du͙© vọиɠ của mình, nhưng lúc này có một người đàn ông đang thổi bùng ngọn lửa dâʍ ɖu͙© trong cơ thể cô và khơi dậy du͙© vọиɠ bị chôn sâu trong đó.
Bụng dưới của Tố Nương căng cứng và cơ thể cũng bắt đầu cảm thấy yếu ớt. Và tất cả những điều cô mong muốn bây giờ, chính là có một người đàn ông có thể đến và giúp cô giải quyết vấn đề tìиɧ ɖu͙©, người đàn ông nào cũng được, bởi vì cô đã khát khao rất lâu rồi.
Tố Nương khịt mũi, nhẹ giọng nói: "Chú, chú đút vào đi."
Chú Chu nửa bế Tố Nương và kéo cô đi, nhưng lại là bước ra ngoài, Tố Nương hoảng sợ, vội vàng nói: "Chú, chú đang làm gì vậy?!"
"Khà khà, bên ngoài có một cái cây lớn, đứng dựa vào cái cây lớn sẽ dễ hành sự hơn!"
Chú Chu có chút lo lắng, vì thế ông bế Tố Nương ra ngoài và mấy giây sau đã ép cô vào một gốc cây, cái cây này to đến mức ba bốn người ôm cũng không xuể, đã vậy hai bên còn cỏ dại mọc rất dày, che kín cả một con đường lớn. ..