"Tố nương tử đang muốn ra bờ sông sao?"
Trưởng thôn đứng ở dưới gốc cây đa lớn sừng sững đầu làng, sâu trong ánh mắt có chút ý tứ khác thường không rõ. Tố Nương này là một quả phụ trong thôn Mịch Nguyệt, chồng đã qua đời vài năm. Khuôn mặt Tố Nương rất đẹp, lại có thân hình quyến rũ, ngực lớn mông cong, mấy năm nay không có ít người tới cửa làm mai, nhưng Tố Nương đều cự tuyệt. Tố Nương đi trong thôn, đàn ông trong thôn đều bị cô hấp dẫn, ánh mắt lớn nhỏ đều đổ dồn ở trên người Tố Nương, mơ tưởng lúc nào mới có thể ăn miếng thịt mỡ này.
Tố Nương gật đầu với trưởng thôn, cô đang mang theo chậu gỗ, trong chậu đựng quần áo, cô muốn ra bờ sông giặt giũ.
Đến đây đã hơn nửa tháng, Tố Nương vẫn chưa kịp thích nghi.
Đúng vậy, cô cũng không phải là người của nơi này, hoặc là nói người của thế giới này. Cô và chồng kết hôn 7 năm, chồng cô đối xử với cô rất tốt, chuyện gì cũng nghe theo cô, hơn nữa cũng là một người kiếm tiền giỏi.
Chỉ có một điều, chính là chồng cô không giỏi chuyện phòng the. Mà Trầm Vân lại là người có ham muốn tìиɧ ɖu͙© tương đối mạnh, mấy năm đầu kết hôn cô còn có thể dựa vào tình cảm nồng nhiệt mà nhịn được. Nhưng khi con người già đi, nhu cầu về mặt này ngày càng mạnh mẽ. Hộ gia đình dưới lầu nhà bọn họ cũng là một đôi vợ chồng, người chồng trưởng thành cao lớn vạm vỡ, mỗi lần chạm mặt Trầm Vân đều bị cái lều lớn dưới háng anh ta hấp dẫn. Người đàn ông chậm rãi phát hiện, nhưng người nọ cũng không né tránh, ngược lại còn tiến tới, gần gũi với cô.
Trưa hôm đó người đàn ông gặp cô ở đầu cầu thang, hẹn cô buổi tối đến nhà anh ta, vợ anh ta về nhà mẹ đẻ.
Nhưng việc ngoài ý muốn xuất hiện, thời điểm Trầm Vân xuống cầu thang, dưới chân trượt một cái lập tức lăn xuống dọc theo cầu thang, đầu không biết đập phải vật cứng gì, hai mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại cô đã đi tới thế giới xa lạ này.
Thế giới này giống như thời cổ đại, nhưng triều đại và lịch sử của nơi này cũng không tương xứng với lịch sử của hiện đại, Trầm Vân biết về tiểu thuyết hư cấu, nhưng bình thường cô cũng không đọc tiểu thuyết, cho nên cũng không rõ bản thân mình rơi vào tình huống gì, cho tới bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận.
Mà chồng của cô ở thế giới này đã mất sớm, Tố Nương cũng không có người thân gì, chồng chỉ để lại cho cô một căn nhà trống trơn cùng vài mẫu ruộng. Cô hơi nhức đầu, bây giờ là tháng chín, rất nhanh sẽ qua mùa đông, hiện tại cô hai bàn tay trắng, rất có thể không qua nổi mùa đông này. Cô phải xốc lại tinh thần nghiêm túc ngẫm lại bản thân nên làm cái gì bây giờ, phải sinh tồn thế nào trong thế giới này.
Ra bờ sông giặt quần áo xong Tố Nương lại xách chậu gỗ về nhà, thật ra trong sân nhà cô có một cái giếng, chỉ là Tố Nương không muốn làm cho sân ẩm ướt, xem ra phải nghĩ ra cách làm một số thiết bị thoát nước.