Chương 3: Trần bà tử

Phu thê Thẩm Tam có thể nằm lại, nhưng ở trong viện Trần gia sát vách, Trần lão hán và Trần bà tử tuổi đã cao, ngủ không sâu, ngược lại nghe tiếng động nên tỉnh dậy.

Trần lão hán dựng tai lên nghe một lúc, nghe tiếng đập cửa vẫn không ngừng, liền đứng dậy xuống giường tiến đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một chút.

Trần bà tử nửa chống người dậy hỏi nam nhân nhà mình: "Chuyện gì vậy?"

Trần lão hán mượn ánh trăng híp mắt nhìn kỹ: "Là đứa nhỏ Thẩm An nhà họ lão Thẩm, nửa đêm đập cửa, đừng nói là trong núi xảy ra chuyện gì?"

Nghe vậy, Trần bà tử cũng bò dậy, xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài: "Đúng là nó."

Thấy Thẩm gia mãi không có ai mở cửa, khóe miệng lão thái thái nhếch mép: "Phu thê Thẩm Tam kia thật đúng là làm bậy, đứa cháu đích tôn chưa thành niên đã đẩy đi quân dịch rồi mất mạng, lão đại Thẩm gia chỉ còn lại hai dòng máu này, đứa nhỏ nhỏ xíu như vậy lại phân ra ngoài, cứ như vậy ném lên núi."

"Tang thị kia tuy là đại tẩu, nhưng cũng chẳng hơn Tiểu An và A Ninh mấy tuổi, căn bản chống đỡ không nổi."

Cũng không phải là chống đỡ không nổi, Trần lão hán nghĩ đến mảnh đất trồng rau mà thâm gia phân cho đại phòng, lúc đó vẫn là lão bà tử phân cho Tang thị rau mạ, hiện tại một mảnh rau giống kia chết, thiếu phân thiếu béo, sâu bệnh đầy, chẳng có cây nào ra hồn.

Cũng không biết Lý thị chọn người kiểu gì, Tang thị kia hoàn toàn không biết làm việc đồng áng, ba người như vậy ở chung, làm sao mà sống?

Trần bà tử xoay người lấy xiêm y mặc vào: "Ta ra ngoài xem, không khéo lại có chuyện gì cấp bách."

Trần lão hán không ngăn bà ấy.

Trần gia và Thẩm gia là chín năm trước cùng nhau chạy nạn đến đây sinh sống, trước khi chạy nạn hai nhà Trần Thẩm cũng không quen biết, là nửa đoạn đường sau tiến lại gần nhau, cùng đi một đoạn đường. Hơn nữa, trưởng tôn của hai ông bà hơn hai năm trước cũng bị bắt đi quân dịch, đến nay vẫn chưa về, nghe nói cũng ở cùng đơn vị với đứa nhỏ Thẩm Liệt.

Một bên là mất huynh trưởng, một bên là mất cháu trai, hiện tại hai ông bà tình cảnh của hai đứa nhỏ đại phòng nhà Thẩm gia, nói là thương cảm cũng tốt, đồng cảm cũng được, tâm địa rốt cuộc mềm chút.

Thẩm gia mãi không có động tĩnh, bên cạnh Thẩm gia đã mở chốt cửa.

Lúc Thẩm An nghe tiếng động quay đầu nhìn lại, Trần bà tử mở cửa viện, vẫy tay với hắn: "Tiểu An, lại đây."

Thẩm An đè nén cơn tức, đang chuẩn bị làm kinh động cả thôn,bức tam thúc vì thể diện mà cho ít lương cứu mạng, vừa nghe Trần A nãi bên cạnh gọi hắn, cơn tức giận xì một cái tiết ra.

Đại tẩu bên kia không thể chờ đợi thêm được nữa.

Hắn cơ hồ là vung chân chạy tới, không đợi Trần lão tử hỏi han, liền quỳ xuống dập đầu một cái: "A nãi, đại tẩu con không tốt, nhà người có gì không ăn, có thể cho con mấy miếng, để con mang về cho đại tẩu con trước."

Nghĩ đến trước khi đi ra thăm dò được hơi thở của đại tẩu đã yếu đến nỗi làm cho người ta không cảm giác được, nước mắt Thẩm An rơi lộp bộp.

Đại ca không còn, nhà cũng chia, hắn biết rõ mình và muội muội duy nhất có thể dựa vào chính là đại tẩu, nếu như ngay cả đại tẩu cũng không còn, Thẩm An căn bản không dám nghĩ tới sau này chỉ có mình và muội muội sống trong núi sẽ là cảnh tượng gì.

Hắn không dám hy vọng tam thúc tam thẩm sẽ đón bọn họ về nhà. Nhiều nhất là bọn họ giống như những ngày này, cách vài ngày cho một hai bữa cơm cầm hơi. Nhưng mùa đông sẽ sống như thế nào? Trên núi có dã thú hay không? Nếu bị bệnh thì phải làm sao?

Đại tẩu còn sống, ít nhất hắn và muội muội còn có thể giữ được hai phần can đảm. Một khi đại tẩu vừa mất, những ngày sau đó hắn không dám tưởng tượng.

Trần bà tử vừa nghe Thẩm An nói, lòng khẽ chùng xuống, vội hỏi: "Có phải đói không?"

Thẩm An gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Là đói, giống như cũng sinh bệnh rồi. Đại tẩu nói chỉ cần nằm nghỉ là sẽ tốt, nhưng hôm nay ban ngày tẩu ấy ngủ qua liền vẫn không tỉnh. Con và Tiểu Ninh gọi thế nào cũng không gọi được."

Trần bà tử từng trải qua nạn đói, bà ấy đã chứng kiến cảnh người ta chết đói hoặc chết khát.

Nghe vậy, bà ấy đoán ngay ra là do quá đói.

Cũng phải thôi, Tang thị kia vốn là người đi chạy nạn, trên đường đi cơ thể phỏng chừng bị giày vò hỏng rồi.

"Cháu chờ ta một chút, ta đi theo cháu vào núi một chuyến." Trần bà tử cũng không nói nhiều, quay người đi vào nhà lấy đồ ăn.

Trần lão hán ở bên trong nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, lúc này cũng bước ra: "Ta đưa các ngươi đi."

Thấy lão bà tử nhà mình đi vào nhà, ông Trần suy nghĩ một chút rồi lại dặn thêm: "Mang theo ít mạch nha."

Trần bà tử gật đầu, nếu thực sự là đói, thì cho uống nước muối và đường sẽ có tác dụng. Bà ấy quay sang hỏi Thẩm An: "Nhà các ngươi còn muối không?"

Thẩm An vội gật đầu: "Còn ạ."

"Vậy được."

Trần bà tử vào nhà, mở thùng gạo lấy một lít gạo. Nghĩ đến đứa cháu trưởng tôn ngày trước suốt ngày lẽo đẽo theo sau Thẩm Liệt, mới đó mà hai người đều không thể trở về, hốc mắt Trần bà tử cay cay, cắn răng lại lấy thêm một lít gạo, rồi đậy nắp vại gạo lại. Sau đó, bà ấy mở ngăn tủ lấy hai viên mạch nha mà ngày thường nhà bà ấy cũng chẳng nỡ ăn, vội vã ra khỏi nhà.

Trần lão hán cầm cây trúc đánh cỏ đưa cho lão bà tử, bản thân ông ấy cũng cầm một cây gậy, đóng cửa viện lại, ba người bước nhanh vào trong núi.

Trần bà tử vừa đi vừa hỏi Thẩm An tình huống trong nhà, càng nghe bà ấy càng lo lắng cho hai huynh muội. Thẩm Liệt không còn, Tang thị không thể làm trụ cột, ba người này sau này sẽ sống thế nào?

Trong căn nhà tranh trên núi, Thẩm Ninh đang từng muỗng từng muỗng cho đại tẩu uống nước nóng.

Tang La vừa uống, vừa sầu não trong lòng, nhưng lo lắng của nàng không phải là về cuộc sống sau này, mà là làm thế nào để kiếm được thức ăn trong lúc này.

Nhà mình ở gần đỉnh núi này không cần trông cậy, trừ khi nàng đi ăn lá cây... Ừm, trong núi gần đây đúng là có loại lá cây có thể làm thức ăn, nhưng nàng lục tung ký ức của nguyên thân cũng không thể nhớ ra là đã từng thấy ở đâu.

Hai đứa nhỏ cũng không thể trông cậy vào tam thúc tam thẩm. Đừng nói là nửa đêm này không chắc mượn được gạo, cho dù có cho, theo tính cách của Lý thị trước đây, cũng chỉ cho một lượng cầm hơi.

Nàng cần mau chóng tích góp khí lực, có thể ra ngoài tìm thức ăn, bằng không đừng nói là nàng, hai đứa nhỏ này cứ tiếp tục sống lay lắt, bữa đói bữa no như vậy một thời gian, chỉ sợ sức khỏe cũng sẽ bị hủy hoại.

Phải trải qua cảnh đó một lần nữa, nhất là khi cả ba người đều đói lả đến mức không thể đi nổi, Tang La cảm thấy mình có lẽ không may mắn như lần này, có thể xuyên qua , có thể còn có một tiểu nha đầu tốt bụng nửa đêm mò mẫm đi tìm quả dại cho nàng kéo dài mạng sống? có một tiểu gia hỏa vào thôn mượn lương thực cứu nàng.

Nghĩ đến đây, Tang La cúi mắt xuống, trong chớp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ninh.

Bởi vì hai tiểu huynh muội muốn cứu đã không còn, nàng chỉ là người may mắn trời ban, chiếm lấy thân xác của nguyên thân để tiếp tục sống.

Ngay lúc nàng vừa cúi mắt, tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài nhà cỏ, người chưa đến nhưng tiếng đã đến trước: "A Ninh, ta vay được gạo rồi!"

Cửa bị đẩy ra, cậu bé gầy như que củi vọt vào như một viên đạn đại bác.

Rốt cuộc là phòng của tức phụ trẻ tuổi, lại là nửa đêm canh ba, Trần lão hán không đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài, Trần bà tử đi theo Thẩm An vào phòng.

Chỉ liếc mắt một cái, Trần bà tử ở trong lòng mắng Thẩm lão tam nghiệp chướng.

Cái này gọi là nhà sao? Ăn mày ở miếu đổ nát cũng cứ như vậy đi?

Trong căn nhà này, ngoại trừ một chiếc ghế dài và một chiếc giường được dựng tạm bằng ván, dựa vào tường là vài dụng cụ nông nghiệp, không còn gì khác.

Bếp lò được xây bằng đá tảng, một cái bình vỡ miệng và ba bộ bát đũa vẫn được đặt trên vài viên đá nhỏ không rõ từ đâu lấy ra, chỉ lớn hơn chậu nước một chút, mới thoát khỏi số phận nằm trên mặt đất.

Mà Tang La trong miệng Thẩm An vốn dĩ sắp không xong, cũng chẳng khá hơn được là bao, người ngồi dựa vào tường đất trên đất, ngay cả việc uống nước cũng phải nhờ A Ninh đút.

Trần bà tử tự nhiên không cho rằng Tang La hơn nửa đêm giường không nằm, lại đi ngồi trên đất, bà ấy từng trải qua đại hạn chạy nạn, chỉ nhìn qua cũng đoán được phần nào.

Không chần chừ, bà ấy đặt túi gạo xuống, nhìn vào bình sành còn sót lại một ít nước nóng, nhanh tay ném một viên kẹo mạch nha vào, đặt viên còn lại vào bát rỗng, lại thấy một cái bình nhỏ bên cạnh bát, bà ấy mở ra xem, cái bình chỉ to bằng bàn tay trẻ con, giờ chỉ còn lại một ít muối dưới đáy bình.

Bà ấy nhúm một ít muối cho vào nước trong bình sành cho tan ra, gọi Thẩm Ninh đến, rót nước muối đường trong bình sành vào bát mà Thẩm Ninh đang cầm: "Đi cho đại tẩu của con uống."