Chương 2: Mượn lương thực

Tang La nắn nắn khuôn mặt gầy trơ xương của mình lúc này, còn sống, thật là tốt!

Nàng không muốn nghĩ gì nữa, cũng không đợi trời sáng, lết thân thể yếu ớt xuống giường đi ra ngoài.

Phải ra ngoài tìm thức ăn, Tang La không quên nguyên thân đã chết đói, có thể sống thật là không dễ dàng, nàng không muốn vừa sống lại đã đi theo vết xe đổ của nguyên thân.

Tưởng tượng thì đẹp, thực tế thì phũ phàng.

Lúc nãy chỉ ngồi trên giường còn không cảm thấy gì, bây giờ người vừa cử động, năng lượng vốn đã chẳng còn bao nhiêu trong cơ thể bắt đầu tiêu hao nhanh chóng, bụng từ đói cồn cào trong chớp mắt đã biến thành đau âm ỉ, chưa đi được hai bước, trước mắt Tang La đã là từng đợt biến thành màu đen.

Tang La hiểu rõ, đây là do dạ dày thiếu hụt thức ăn trầm trọng, lượng đường trong máu hạ thấp, não bộ không được cung cấp đủ máu, nếu không ăn gì nữa, nàng cách cái chết đột ngột cũng không xa.

Nàng chỉ có thể may mắn, căn nhà tranh này đủ nhỏ.

Dựa theo ký ức của nguyên thân, Tang La lảo đảo lao về phía chiếc bình sành đựng nước ở góc nhà.

Tiềm năng của cơ thể bùng nổ trong khoảnh khắc đó khiến cho nàng, người vốn đi lại đã lảo đảo, ôm lấy chiếc bình gốm đưa lên miệng, khóe môi vừa vặn vạch vào góc bình sành kia, cơn đau nhói chỉ thoáng qua, nhanh chóng bị cơn đau dạ dày và sự thèm khát thức ăn của cơ thể lấn át, mùi tanh của máu hòa cùng nước mát trong bình sành, cùng nhau từ cổ họng trào vào dạ dày.

Nàng uống ừng ực, lý trí bảo rằng nên dừng lại, nhưng cổ họng vẫn không ngừng nuốt, không biết điểm dừng.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một giọng trẻ con mềm mại pha chút vui mừng vang lên.

"Đại tẩu, tẩu tỉnh rồi sao?"

Tâm trí Tang La cuối cùng cũng thoát khỏi cơn thèm ăn dữ dội bùng phát, nàng buông tay đang ôm bình sành, quay đầu nhìn đứa trẻ đang nói.

Thẩm Ninh, muội muội sinh đôi, lúc này đang đứng ở cửa, hóa ra vừa mới từ bên ngoài trở về.

Đúng vậy, căn nhà này chỉ có một cái giường, lúc nãy nàng xuyên không đến đây còn đang mơ hồ, lại bị cảm giác đói khát chi phối, nên không để ý đến hai đứa trẻ nửa đêm không ở trong nhà.

Tất nhiên, kỳ thực lúc này nàng cũng không bận tâm. Nước lạnh vào bụng, lại uống quá gấp, cảm giác lạnh buốt như thấm vào tâm hồn, Tang La khó chịu đến mức không thể ngồi, "đùng" một tiếng ngã ngồi xuống đất, hơn một nửa nước trong bình sành đổ ra ướt sũng xiêm y của nàng, bình sành cũng lăn long lóc sang một bên.

Thân thể Tang La run lên, dựa vào tường đất không ngừng thở dốc, cảm giác khó chịu còn hơn cả trước khi uống nước.

Trầm Ninh bị cú ngã của nàng làm cho hoảng sợ, chạy đến: "Đại tẩu, đại tẩu tẩu làm sao vậy?"

Vừa hỏi, vừa cố gắng đỡ Tang La dậy.

Tuy nhiên, dù mới chín tuổi, nhưng tiểu cô nương này vừa mới sinh ra đã không có nương, vả lại còn sinh ra khi đang trên đường chạy nạn, sau đó lại đi theo thúc thẩm sống qua ngày. Từ nhỏ đã không được ăn ngon. Hai năm nay huynh trưởng không có ở đây, Lý thị ăn uống càng cắt xén lợi hại, sau khi phân gia, lại cùng Nguyên Thân sống cùng nhau trên ngọn núi này trong ba tháng. Bọn họ phải ăn uống tiết kiệm, thậm chí có những ngày ăn bữa trước lo bữa sau. Dáng người nhìn qua cũng không kém mấy so với đứa bé sáu bảy tuổi.

Dáng vẻ như một người tị nạn nhỏ bé, làm sao có thể đỡ được Tang La mười lăm tuổi.

Thẩm Ninh dùng hết sức lực cũng kéo không nổi đại tẩu mình, gấp đến độ vành mắt đều đỏ lên.

Tang La lắc đầu, ra hiệu cho cô bé tiết kiệm sức lực. Sau một hồi, cô mới nói: "Ta đói, A Ninh, giúp... giúp đại tẩu đun ít nước nóng nhé, được không?"

Nước nóng là thứ duy nhất trong ngôi nhà này có thể có vào lúc này, nếu như cái bình sau cú ngã vừa rồi mà nước bên trong không bị đổ hết.

Thẩm Ninh liên tục gật đầu, vừa lau nước mắt vừa đi nhặt cái bình sành trên mặt đất.

Đất trong phòng là đất bùn, bình sành lăn một vòng trên mặt đất, nước bên trong chỉ còn lại một ít đáy nồi. Thẩm Ninh không quan tâm miệng bình sành có sạch hay không, ôm lấy bình sành chạy đến bếp lò cách đó không xa.

Cái gọi là bếp lò, thực ra chỉ là một cái "bếp" đơn giản được dựng lên bằng vài viên đá, mà cái bình sành sứt mẻ mà Thẩm Ninh đang ôm trong lòng lúc này được cô bé đặt lên trên bếp lò đơn giản đó.

Bình thường, cái bình sành này là bình đựng nước, lúc nấu cơm thì là nồi, ngoài ba cái bát, đây là vật dụng duy nhất trong nhà có thể sử dụng được.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Thẩm Ninh làm việc rất nhanh nhẹn, nhóm lửa đun nước không hề lề mề, nếu không thỉnh thoảng lau nước mắt thì càng có vẻ ra dáng.

Đại tẩu bị bệnh, là do đói mà sinh bệnh, trong lòng Thẩm Ninh thực ra đều biết, nhất là ban ngày hôm nay, tình trạng của đại tẩu rất không tốt, cô bé và nhị ca không thể xin được thức ăn từ nhà tam thúc, khi bưng canh rau dại nấu cho đại tẩu, đại tẩu thậm chí còn nuốt không trôi.

Hai huynh muội đều sợ đến không chịu được, đêm nay căn bản cũng không dám ngủ, vẫn canh giữ bên giường, vẫn nhìn sắc mặt đại tẩu càng ngày càng xám xịt, khí tức cũng càng ngày càng yếu, cô bé cùng nhị ca mới bất chấp nửa đêm canh ba, chạy ra ngoài tìm cách.

Nghĩ cách đi!

Đúng rồi, cô bé đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người lấy từ trong túi áo ra một nắm quả dại màu đỏ nhạt bưng đến trước mặt Tang La: "Đại tẩu, muội tìm được mấy quả trái cây, tẩu mau ăn đi."

Nói xong ý thức được thân thể Tang La vẫn đang run rẩy, bèn đặt nắm quả trái cây vào lòng bàn tay Tang La, rồi dùng hai tay tách vỏ quả đưa vào miệng nàng.

Mùi thơm nồng nàn của trái cây xộc vào mũi, Tang La theo bản năng nuốt nước bọt, cúi mắt nhìn xuống trái cây được xé ra trong tay của Thẩm Ninh, mới biết là quả sơn trà.

Bản năng cơ thể khiến nàng không cần suy nghĩ gì, há miệng háo hức ngậm lấy quả dại được đưa đến bên miệng từ tay cô bé, nuốt trọn cả thịt cả vỏ.

Trước khi xuyên qua, Tang La đã sống trong núi năm năm, dĩ nhiên đây không phải là lần đầu tiên nàng ăn quả sơn trà, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ăn chật vật mà vội vàng như vậy.

Hai cô tẩu, một người đút, một người ăn, liên tục ăn bảy quả, đến quả cuối cùng trong tay, Thẩm Ninh vẫn cầm lấy xé ra đưa đến bên miệng Tang La, rốt cuộc Tang La mới kiềm chế được bản năng, nghiêng đầu né tránh: "Cái này muội ăn đi."

Nàng có ký ức của nguyên thân, nguyên thân đói đến thảm hại, hai đứa trẻ này cũng chẳng tốt hơn là bao.

Thẩm Ninh từ khi nhìn thấy Tang La tỉnh dậy, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, lúc này nghe giọng của đại tẩu rõ ràng có sức lực hơn, nước mắt lại tí tách rơi xuống, mặt bẩn như mèo mun, bị nước mắt chảy thành từng vệt, nhưng cô bé vừa khóc vừa cười: "Đại tẩu ăn đi."

Nói xong liền nhét nốt phần thịt quả cuối cùng vào miệng Tang La.

Thịt quả ngọt thơm như mật, có thức ăn và vị ngọt vào miệng, chức năng cơ thể vốn đã gần suy sụp mới được an ủi đôi chút, ít nhất triệu chứng hoa mắt trước mắt dường như đã bắt đầu dần dần thuyên giảm.

Tang La ngồi im trên mặt đất, không nhúc nhích, tiết kiệm sức lực.

Nàng hỏi Thẩm Ninh: "Nửa đêm đi ra ngoài là để tìm đồ ăn cho ta sao? Tìm ở đâu ra vậy?"

Vùng lân cận căn nhà tranh này tuyệt đối không thể tìm được thứ gì ăn được. Tuy nguyên thân sinh ra ở thứ tộc, trước đây không ra khỏi cửa lớn nữa bước, được nuôi dưỡng đến không chịu được gian khổ, nhưng dọc đường theo gia tộc chạy nạn, nàng ấy cũng đã biết được không ít rau dại và trái cây dại. Sau khi đến Thẩm gia phân gia, cuộc sống trong vài tháng qua không dễ dàng, những thứ có thể đào ra để ăn gần đây hầu hết đều bị bọn họ đào hết, bây giờ ngay cả khi muốn đào rau dại cũng phải đi khá xa mới có.

"Mò mẫm ven sườn núi phía tây của thôn, cũng không tìm được gì, chỉ tìm được mấy quả này."

Qủa sơn trà ăn ngon, hàng năm sau khi quả này chín, người lớn trẻ nhỏ trong thôn đều lưu ý, bất cứ ai nhìn thấy dây leo đều sẽ tìm kiếm, bên ngoài núi rừng, đồng quê ít có loại quả dại nào có thể còn sót lại.

Tang La thở dài: "Lá gan của muội cũng quá lớn."

Thẩm Ninh cúi đầu: "Muội mang theo gậy đánh cỏ, cũng không đi sâu vào trong, chỉ quanh quẩn ở ven núi thôi."

Cô bé chột dạ, vừa nói vừa quay sang nhìn nồi nước trong bình sành, sợ bị đại tẩu mắng.

Tang La có ký ức nguyên thân, cũng biết nguyên nhân. Phía sau thôn Thập Lý là dãy núi lớn, nguyên thân này sống ở trong núi gần thôn mà vẫn luôn lo sợ, ngày thường không cho hai đứa nhỏ đi sâu vào trong núi, huống chi là đi tìm quả dại vào ban đêm.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ, đứa bé này dám nửa đêm chạy đi tìm đồ ăn hoàn toàn là vì nàng, hay nói cách khác, là vì nguyên thân, vì vậy không nói gì nữa, mà hỏi: "Tiểu An đâu?"

Thẩm An, ca ca trong cặp song sinh.

Hai huynh muội bình thường đi đâu cũng cùng nhau, hôm nay đã một lúc rồi, chỉ có một mình Thẩm Ninh trở về, không thấy Thẩm An.

Bả vai Thẩm Ninh rũ xuống: "Nhị ca đi cầu Tam thúc mượn lương thực."

Nửa đêm canh ba, cửa viện Thẩm gia bị đập ầm ầm, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng Thẩm An gọi tam thúc.

Thẩm Tam và Lý thị trong nhà đã sớm bị tiếng động này đánh thức.

Thẩm Tam ngồi không yên, nghe xong gần nửa khắc, vén chăn muốn xuống giường, bị Lý thị giữ lại:"Ông đừng đi, hơn nửa tháng nay, hai huynh muội nó ngày nào không đến mượn lương thực? Nói là mượn, có trả được không? Đã mượn đến mức này rồi, ban ngày mượn không được thì nửa đêm còn đến quấy rầy."

Tay Thẩm Tam vén chăn khựng lại, đè nén thanh âm nói: "Nhưng cũng không thể mặc kệ, lỡ đói đến mức xảy ra chuyện gì... Chúng ta sẽ bị người trong thôn chửi rủa."

Lý thị xì một tiếng, vẻ mặt rất ổn định: "Yên tâm, hôm trước bọn họ qua ta mới cho ăn, trong lòng ta biết nhà đã phân rồi, ta không thể tiếp tục nuông chiều bọn họ, cung cấp cho bọn họ ăn no, nhưng cũng không chết đói. Phía Bắc vừa lũ lụt vừa hạn hán, phía Nam chúng ta tốt hơn, tuy có ảnh hưởng một chút, nhưng trong núi nếu chịu khó tìm kiếm rau dại quả dại thì không thể không tìm được, người thật đúng là có thể chết đói sao?"

Sự do dự trên mặt Thẩm Tam dần tiêu tan.

Lý thị một câu kết thúc: "Được rồi, đợi sáng mai bọn họ đến, ta sẽ cho bọn họ chút đồ ăn, bất quá Tang thị kia cũng quá không có tác dụng, dẫn nàng ta trở về đây vốn là để nàng ta nuôi dưỡng Thẩm An và Thẩm Ninh, giờ thì hay rồi, nàng ta chẳng làm được gì cả, sớm biết vậy lúc trước nên tìm một người trông có vẻ làm được việc."

Câu cuối cùng nói hơi nhỏ, thực ra, có thể trốn từ miền Bắc đến đây, những ngày gian khổ nhất đã qua, lúc này mà mua người, giá cả sẽ không tiện nghi như vậy.

Tuy Lý thị muốn trút bỏ gánh nặng, nhưng cũng luyến tiếc tốn vài lượng bạc quăng đi, số bạc đó có thể nuôi hai đứa nhỏ một hai năm.

Vì vậy, cho dù có lựa chọn khác, cuối cùng bà ta vẫn sẽ chọn không bán thân mà chỉ đổi lấy nửa túi lương thực là có thể đổi lấy Tang La làm cháu dâu.

Thẩm Tam không có hứng thú đến lời này, nhẹ gật đầu nói: "Bà có tính toán là được, chuyện của ba người, cũng đừng ép quá, đến lúc mang tiếng bạc tình quả nghĩa, đối với cuộc sống sau này của chúng ta trong thôn cũng sẽ có chút ảnh hưởng."

Quan trọng nhất là, ông ta ít nhiều cũng cảm thấy lỗ mãng, đại ca chỉ còn lại hai huyết mạch này.

Phu thê nói nhỏ vài câu, rồi lại thực sự buông xuống, cũng không quản Thẩm An gõ cửa bên ngoài, một mực giả vờ không nghe thấy, còn thật sự nằm trở lại trong chăn.