Chương 16: Phiên chợ

"Thanh danh gì? Quá mức lợi hại? Bất kính với trưởng bối?"

Tang La thở dài: "A nãi, bây giờ cháu là góa phụ, góa phụ mười lăm tuổi, cháu còn phải nuôi dạy An Nhiên và A Ninh trưởng thành, có danh tiếng lợi hại mới tốt."

Tang La xuyên qua mới hơn một ngày, nhưng cũng nhìn ra được, lão thái thái này mạnh miệng mềm lòng, tâm địa tốt bụng, nên cũng muốn giải thích thêm vài câu.

"Còn về việc bất kính với trưởng bối, đến cả tiểu tử Thẩm Kim tí tẹo cũng có thể nói An Nhiên và A Ninh một tiếng ăn xin, hôm nay cháu mới biết nó học theo miệng lưỡi Tam thẩm, làm trưởng không nhân từ, cháu cũng thật sự không kính trọng được, thanh danh thế nào thì thế đấy đi."

Không phải là nàng không biết tầm quan trọng của thsnh danh ở cổ đại này, chỉ là hành động của của Thẩm Tam và Lý thị, từng việc từng việc đều đυ.ng đến giới hạn của Tang La, đối với những người như vậy, nàng không thể kính trọng nổi.

Khéo đưa đẩy vu vi cũng phân công việc, đối với Thẩm Tam và Lý thị như vậy, Tang La không muốn ủy khuất bản thân, bị thanh danh trói buộc mà chịu uất ức này.

Hơn nữa, ban đầu nguyên thân sẽ đi theo Lý thị trở về, cũng bởi vì hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, muốn tìm một con đường sống, kết quả không ngờ Lý thị đưa nàng về nhà căn bản là có ý đồ khác, cuối cùng rơi vào kết cục bệnh tật đói khát mà chết. Nàng nhờ cậy thân thể này của nguyên thân mới sống sót, nếu thật sự hiếu thuận với Lý thị, vậy lại đặt nguyên thân đã không còn kia vào đâu?

Vả lại Tang La tin rằng chỉ cần chậm rãi, nàng có thể sống qua ngày. Đối với những người như Thẩm Tam và Lý thị, sớm xé rách rõ ràng cũng là chuyện tốt, về sau nên đối xử thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Trần bà tử nghe đến câu "góa phụ mười lăm tuổi", lòng khẽ chùng xuống.

Mấy ngày nay bà ấy chịu chiếu cố Tang La, phần lớn là vì thương cho hai đứa nhỏ Thẩm An và Thẩm Ninh. Đến lúc này, bà ấy mới thực sự sinh lòng thương cảm cho Tang La.

Thật là một người mệnh khổ.

Nghĩ đến cách hành xử của phu thê Thẩm Tam, Trần bà tử gật đầu: "Thôi được, có một số việc hôm nay nói ra cho rõ ràng cũng tốt, miễn cho bọn họ sau này lại lấy thân phận trưởng bối để áp bức các ngươi."

Có thể coi như bà ấy đã đồng ý với cách hành xử của Tang La.

Tang La đang định đi thì Trần bà tử gọi lại: "Đợi ta một chút."

Tang La quay lại nhìn, thấy khóe miệng Trần bà tử mấp máy, sau đó hỏi nàng: "Nước đường của cháu định mang đi chợ như thế nào?"

Tang La cười nói: "Mang theo cái chậu gốm, đến nơi đổ trực tiếp vào,dùng gùi vác đi."

Trần bà tử nghe xong không nói gì, chỉ vẫy tay: "Được rồi, trở về làm việc đi."

Tang La chào tạm biệt Trần bà tử, quay người đi về nhà. Cháo tôm tươi không có gừng và rượu nấu ăn, để nguội sẽ bị tanh, hơn nữa ngày mai là ngày chợ lớn, nàng còn rất nhiều việc phải chuẩn bị.

Trần bà tử nhìn bóng Tang La đi xa, lẩm bẩm: "Chẳng đủ để lắc lư trên đường."

Một ngày trôi qua nhanh chóng.

Sáng sớm hôm sau là ngày chợ lớn của thôn.

Lần đầu tiên bán "đậu phụ thần tiên", Tang La và hai đứa nhỏ đều rất coi trọng. Tháng tám ở trên núi, ban ngày vẫn còn nóng, để đảm bảo nguyên liệu tươi ngon, ngoài lá cây hái vào buổi chiều, Tang La còn thức dậy vào nửa đêm để làm "đậu phụ thần tiên".

Tất nhiên, hai đứa nhỏ cũng không ngủ được, lẹt đẹt theo sau, lúc thì đưa nước, lúc thì đưa muỗng, bận rộn không ngừng.

Nói là một thùng chia làm hai thùng, Trên thực tế đến lúc thực hành, nhìn cái gì cũng thiếu. Vậy thì không thể làm quá ít.

Chợ lớn chỉ họp năm ngày một lần, bọn họ lại buôn bán không có vốn, nếu không nghĩ cách xoay sở kiếm thêm thì thật có lỗi với nguồn tài nguyên mà núi rừng ban tặng.

Về phần chọn hai thùng đậu phụ tiên liệu có mệt chết hay không, Tang La nghĩ chỉ cần cắn răng cố gắng là được.

Chịu đựng cả nửa đêm, làm hai mẻ, đầy bốn chậu gốm lớn, lúc trời tờ mờ sáng, mẻ thứ hai vừa vặn đông lại, Tang La dùng dao tre cắt thành những miếng vuông vắn, xếp từng miếng vào hai thùng gỗ mượn được từ Trần gia, tổng cộng ba mươi hai miếng, phần vụn vặt cũng không lãng phí, gom lại đợi đến khi tập hợp làm đồ ăn thử.

Tưởng tượng thì đẹp đẽ, đến lúc thực sự phải gánh hai thùng đậu phụ lên, dù Tang La cắn chặt răng cũng vẫn vô dụng......

Nặng quá! Thứ này nặng kinh khủng.

Kiếp trước, những năm cuối đời, vì lý do sức khỏe, Tang La ít làm việc nặng nhọc. Còn nguyên thân, dù đã trốn chạy được mấy tháng, nhưng những ngày trước khi lũ ập đến quả thực có thể dùng câu "ngồi mát ăn bát vàng" để hình dung cũng không quá đáng, bên cạnh còn có nha hoàn hầu hạ, làm sao có thể làm việc nặng?

Từ trong núi chọn vào trong thôn, còn chưa tới cửa thôn, hai vai Tang La đã bắt đầu đau nhức, đi lại cũng trở nên khó khăn, khiến hai tiểu huynh muội Thẩm An Thẩm Ninh nhìn mà lo lắng.

"Đại tẩu, hay là đệ về nhà lấy thêm một cái chậu gốm, chia bớt cho đệ và An Ninh mỗi đứa đeo một gùi?".

Đại tẩu của bọn họ trước đây bị ốm nặng một trận, suýt mất mạng, mới chỉ dưỡng được hai ngày.

Lúc đầu Tang La còn nghĩ mình có thể, nhưng đi một đoạn ngắn như vậy, lòng nàng cũng bắt đầu lo lắng, thể chất của thân xác này có vẻ còn yếu hơn cả kiếp trước của nàng.

Không phải nói là cơ thể quá tệ, mà là từ nhỏ đến lớn được nuôi dưỡng quá tốt, ngày thường ít vận động, càng đừng nói đến việc làm việc rèn luyện, vốn dĩ không có bao nhiêu sức lực.

Tuy nhiên, hai đứa nhỏ hôm nay cũng không đi tay không, mỗi đứa đeo một gùi trên lưng. Gùi của Thẩm An nặng hơn, bên trong là chậu gốm tương đối nặng một chút và vài ống tre được làm tạm vào ngày hôm qua, đựng nước đường và nước rửa tay để cho mọi người thử ăn ở chợ.

Đúng vậy, đó là những ống tre được làm tạm, tất nhiên không phải do Tang La làm, mà là do Trần bà tử nhờ nhi tử Trần Hữu Điền làm, Tang La chạng vạng đi xách thùng thì cho.

Thẩm Ninh thì đeo một nửa gùi lá sen đã được rửa sạch và phơi khô.

Thời cổ đại không có túi ni-lông, nàng cũng không thể để mọi người lấy tay không mang đồ về nhà, suy nghĩ hồi lâu, tối hôm qua nàng đã đi khá xa để tìm một ao hoang hái hơn ba mươi lá sen, và hái thêm vài chục chiếc lá thích hợp để làm thay cốc ăn thử.

Tang La nhìn hai đứa nhỏ, lại nghĩ nếu đè nặng thêm e rằng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng, nàng cắn răng: "Thôi không đổi nữa, nửa đường ta nghỉ vài chuyến chắc là được."

Trong lúc đang nói chuyện, có người ở phía trước cất tiếng hỏi: "Là Tiểu An sao?"

"Là Điền thúc!" Thẩm An kích động, chạy vội về phía trước: "Điền thúc, là cháu, sao thúc lại ở đây? Thúc cũng đi chợ ạ?"

Trần Hữu Điền nhìn tiểu tử kia, rồi nhìn sang Tang Thị đang gánh gồng vất vả phía sau, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên đúng như lời nương mình nói.

Ông ấy gật đầu: "Thúc cũng đi chợ bán chút đồ, a nãi các ngươi dặn thúc đợi các ngươi ở ngã rẽ, sợ đại tẩu cháu gánh bảy dặm đường, ta tới giúp một tay, ở chợ cũng có người chiếu ứng."

Câu nói sau cùng là nói cho Tang La đang gánh đồ đi về phía này nghe.

Thực ra, nguyên văn lời nương ông ấy là: "Tang thị này gầy như que củi, lòng dạ lại to, hai thùng, mai nó gánh giữa đường chắc phải thực hành tại chỗ! Sáng mai con cũng mang mớ trứng nhà mình đi chợ đổi ít bạc, đi sớm, cứ ở đầu thôn đợi, gặp thì gánh giúp nó, ở chợ cũng chiếu cố một chút, coi như không ăn không nửa bát cá của nó."

Chẳng phải là sắp phải thục hành tại chỗ?

Chưa cần đến nửa đường, Trần Hữu Điền nhìn Tang Thị, còn chưa đến đầu thôn mà đã mệt mỏi đến thở không ra hơi.

Quãng đường phía sau, chiếc đòn gánh tre của Tang La được chuyển sang vai Trần Hữu Điền, còn rổ trứng gà của Trần Hữu Điền thì đã đến tay Tang La.

Nói là rổ trứng, Tang La nhìn cũng chỉ chừng mười mấy quả.

Hoặc là Trần gia không nuôi nhiều gà, trời nóng sợ trứng hỏng nên mười mấy quả đã phải đi một chuyến, hoặc là hôm nay Trần gia không cần đi chợ, mà là để giúp đỡ nàng nên mới tiện đường đi một chuyến.

NNhìn lão thái thái ngày hôm qua buồn bực không lên tiếng liền để cho có Điền thúc làm cho nàng vài ống tre mới, khả năng cái sau cao hơn nhiều.

Nàng cảm kích trong lòng, lúc này lại cảm thấy nói lời cảm ơn nào cũng có vẽ sáo rỗng, cái miệng vốn dẻo quẹo, hay nói lời ngọt ngào dỗ dành người khác lại trở nên thành thật, chỉ nói: "Vất vả cho Điền thúc rồi."

Nhưng trong lòng đã quyết tâm phải qua lại tốt với Trần gia, người ta hay nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần, đặt vào Thẩm gia, một nhà Thẩm tam thúc gần ngay trước mắt cũng không bằng hàng xóm Trần lão thái thái này một ngón tay.

Trần Hữu Điền cười cười: "Đi thôi, cướp vị trí tốt phải nhanh lên."

Đi với gánh hàng trên vai, nhìn thấy lá sen xanh biếc trong gùi của Thẩm Ninh: "Những lá sen này để đựng món đậu phụ thần tiên này à?"

Chưa đợi Tang La lên tiếng, Thẩm Ninh đã liên tục gật đầu, còn kể chuyện Tang La dẫn bọn họ đi tìm lá nhỏ để dùng lúc ăn thử. Cuối cùng, nàng ấy khoe khoang đầy tự hào với Trần Hữu Điền: "Đại tẩu cháu biết nhiều lắm!"

Trần Hữu Điền nghe nói đến chi tiết ăn thử đều có cân nhắc đến, theo lời Thẩm Ninh gật đầu: "Có quy củ đấy."

Sáu bảy dặm đường, trong tiếng ríu rít vui vẻ của Thẩm An và Thẩm Ninh, thoắt cái đã đến. Khi bọn họ đi ra trời mới tờ mờ sáng, cách hơi xa lúc nhìn người chỉ nhìn thấy một cái bóng, đến chợ trời đã sáng rõ.

Cái gọi là "hội chợ" thực ra chỉ là một khu chợ được họp ở một thôn lớn nằm ở vị trí tương đối trung tâm của xã Thanh Phố, thuận tiện cho thôn dân các thôn xung quanh đến trao đổi hàng hóa với nhau.

Nơi đây gọi là thôn Tam Lý, cách thị trấn ba dặm nên được đặt tên như vậy. Dọc theo con đường này, có một số thôn được đặt tên theo số dặm, như Tam Lý, Ngũ Lý, Thất Lý, Thập Lý.

Tang La mới biết đến hội chợ lớn chỉ cách thị trấn gần như vậy, nàng nghe thấy rất ngạc nhiên, lại hỏi: "Dọc đường đi không chỉ qua hai thôn chứ? Các thôn khác thì sao?"

Trần Hữu Điền cười: "Còn có rất nhiều thôn là nơi tụ cư của một dòng họ hoặc một họ, loại này thường lấy họ làm tên, cũng có thôn lấy tên theo địa hình sông núi."

Tang La nghe mà mở rộng tầm mắt, trong lúc nói chuyện đã đến thôn Tam Lý. Lúc này, chợ đã có khá nhiều người đến. Một số ít thôn dân ở gần chợ đã chiếm trước vị trí bày sạp, người gánh vác, người xách rổ, người dùng dây thừng buộc, thậm chí có người đặt hàng ngay dưới chân. Mọi thứ đều có.

Ánh mắt Thẩm An và Thẩm Ninh đều nhìn không qua, lần trước hai tiểu huynh muội đến chợ là khi huynh trưởng Thẩm Liệt còn sống.

Thẩm An tập trung quét một vòng, chỉ một chỗ ngã tư: "Đại tẩu, bên kia bày sạp nhiều người, lại là ngã tư, chúng ta có bày sạp ở đó không?"

Hỏi xong mới ý thức được đại tẩu nhà mình không quen thuộc với nơi này, sau đó, ba người lớn nhỏ đồng loạt nhìn Trần Hữu Điền.