Chương 5: Lạc mất mèo

Ngay từ đầu đã thống nhất, sau khi trả ô xong, anh sẽ chuyển tôi sang bộ phận khác.

Kết quả cho đến bây giờ tôi vẫn là trợ lý của anh!

Sau khi cất ô đi, tôi nhận ra Lục Nhiễm vẫn chưa tắt video call.

Anh ấy rảnh thật à?

Tôi nhanh chóng cầm điện thoại lên.

“An An đâu?”

“Nó đang chơi.”

“Chăm sóc cho An An thật tốt, trở về anh mang đồ ăn cho em.” Đêm đến, Lục Nhiễm đã mất đi vẻ lạnh lùng ban sáng, anh trở nên dễ gần, thậm chí còn có chút dịu dàng.

Lại nữa à.

“Là cá khô à?”

Xong rồi, tôi bị An An đồng hóa rồi.

Những ngày tiếp theo, ngày nào tôi cũng cho An An ăn đúng giờ.

Lục Nhiễm nói với tôi rằng An An sẽ mở cửa, cho nên cẩn thận nó lẻn ra ngoài.

Trong giây cuối cùng, tôi vỗ ngực và hứa: “Đừng lo lắng, An An ở bên em rất an toàn, nó sẽ không bao giờ… Mẹ kiếp, mày học mở cửa từ bao giờ hả An An, không được chạy!!!”

Mèo sẽ lười khi nó muốn.

Nhưng khi bọn nó đã chạy rồi thì đến chó siêu tốc cũng không đuổi kịp được nó.

Tôi không kịp bắt nó, trơ mắt nhìn nó nhảy ra ngoài và biến mất trước mắt tôi trong vòng chưa đầy ba giây.

Lúc này, tôi cảm thấy bầu trời như đang sụp đổ.

Năm mươi vạn của tôi.

Tôi đền bao giờ cho đủ!

Lục Nhiễm sẽ gϊếŧ tôi mất thôi.

An An lại còn là mèo nhà quen được cưng chiều, nếu ra ngoài sẽ bị mèo hoang quanh đây đánh đuổi mất.

Nó có ý thức được nó là mèo cưng hay không đây?

Tôi quỳ trên mặt đất, ôm đầu và hét lên!

Xong rồi, tôi thật sự sẽ bị Lục Nhiễm lột da xẻ thịt.

Bởi vì lịch trình của hôm nay của An An không được cập nhật nên Lục Nhiễm đã gọi điện thoại đến.

Nói thừa, tôi nào dám đăng lên vòng bạn bè là nó chạy mất chứ.

Chẳng lẽ tôi lại đăng như thế này: “An An giỏi ghê, lại còn học được cách mở cửa, chớp mắt một cái là biến mất ngay trước mắt tôi luôn, hãy cho một tràng pháo tay nào, tiếp tục phát huy nhé!”

Tôi nghi bản thân mình sẽ chết sớm quá.

Loay hoay cả phút đồng hồ, nhìn thấy sự kiên trì của Lục Nhiễm, tôi chỉ có thể run sợ nhấc máy.

“Đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi, An An no lắm. Em nấu đồ ăn cho An An theo đúng công thức mà anh đưa, đảm bảo dinh dưỡng cân đối, lông tóc bóng mượt.”

Giờ phút này không biết An An còn sống hay đã chết, hay là đang bới rác trong thùng rác lên ăn.

Đau đầu quá!

Tôi tìm An An cả ngày hôm nay.

Cuối cùng tôi cũng làm được điều mà một tổng giám đốc bá đạo hay làm, gần như san phẳng toàn bộ thành phố C.