Chương 4: Rolls Royce

Tôi vội vàng chạy tới, mặc kệ đang video call với Lục Nhiên.

Hóa ra thứ mà An An làm rơi là một chiếc ô màu đen.

Có một câu chuyện riêng về chiếc ô này.

Vào ngày tôi phỏng vấn, có một cơn mưa xối xả không rõ lý do, tôi phải đi một cây số để đến nơi công ty hẹn phỏng vấn.

Tình huống lúc này thật là khó xử, nếu bắt taxi đi thì lãng phí tiền quá.

Còn nếu tôi tiếp tục bất chấp trời mưa mà đi tiếp thì khi đến công ty tôi sẽ thành công biến hình từ một người phụ nữ ưu tú thành một con gà chết đuối mất.

Một chiếc xe dừng trước mặt tôi.

Kính xe hạ xuống, một chú hỏi tôi: “Cô gái, đi đâu thế? Mưa to quá, ghé qua chú chở con nhé?”

Tôi cảnh giác nhìn ông ấy.

Mấy bản tin thời sự lướt qua trong đầu tôi

Tôi lắc đầu: “Không cần.”

“Chú Lâm, đưa ô cho cô ấy đi.” Một giọng nam trầm phát ra từ băng phía sau xe.

Người chú đó ừ một tiếng rồi đưa cho tôi một chiếc ô màu đen: “Cô gái, cầm ô đi, tập đoàn Lục Thị ở ngay phía trước, nếu con không vội thì có thể đến đó trú mưa, hoặc gọi đặt xe cũng được.”

“Cảm ơn chú.”

Xe chạy đi, tôi cầm chiếc ô trên tay và muộn màng nhận ra...

Vừa rồi là một chiếc Rolls Royce.

Thế thì chiếc ô này đáng giá cả mấy chục vạn!

Bàn tay cầm ô của tôi khẽ run lên.

Sau khi thành công vào vào làm ở tập đoàn Lục Thị, tôi định thông qua Lục Nhiễm trả lại chiếc ô này.

Dù sao thì chiếc ô này cũng đáng giá mấy chục vạn lận.

Đặt nó trong căn nhà thuê khiêm tốn của tôi, nếu một ngày nó bị chuột gặm gián cắn, tôi không đền nổi đâu.

Ngón tay mảnh khảnh của Lục Nhiễm đan vào nhau, chống cằm, đôi mắt anh đẹp như tranh vẽ: “Chỉ là một cái ô thôi mà, có lẽ đối phương căn bản không thèm để ý đến nó đâu.”

“Mặc kệ đối phương có để ý hay không, đây là tài sản của người ta, em nhất định phải trả lại chủ cũ.”

Anh hơi híp mắt, giật giật khóe miệng: “Hạ Lê Nhi, em thật cố chấp.”

Cho nên mấy ngày tiếp theo, ngày nào tôi cũng hỏi:”Sếp Lục, anh đã tìm được chủ nhân của chiếc ô này chưa?”

Lục Nhiễm vẫn luôn thản nhiên: “Vẫn chưa.”

Haizz, đã ba năm đã trôi qua và tôi vẫn chưa trả lại được chiếc ô.

Sợ ô bị gãy, tôi còn bỏ ra một số tiền lớn mua màng bảo vệ, cộng với hộp đựng ô được đặt làm riêng, cất nó một cách tôn kính trên nóc tủ, sáng nào tôi cũng kiểm tra nó một lần để xem nó có lạnh có đói không.

À không, xem xem nó có bị hỏng không.

Kết quả là trong lúc tôi không chú ý An An đã lôi chiếc ô rơi xuống.

Chớp mắt một cái, tôi đã ở cạnh Lục Nhiễm được ba năm rồi.