Buổi tối Lục Nhiễm đã về rồi, tôi ôm An An ngồi tám chuyện với bạn thân.
Nghe xong, bạn thân của tôi lẩm bẩm: “Cái gì bất thường thì cũng đều đáng nghi. Cậu nói xem mèo của anh ta thật sự không có ai chăm sóc sao? Tiền nhiều như thế mà nhất định bắt cậu đến chăm à?”
“Bởi vì tớ người đẹp tâm lại thiện.” Tôi ngại ngùng.
Bạn thân hừ một tiếng.
Tôi thở dài: “Tớ cảm thấy anh ấy đang có động cơ khác.”
“Là cái gì?”
“Cậu đừng có nói năng linh tinh nữa.” Bạn thân tôi cúp điện thoại.
Tôi vuốt ve cái đầu đầy lông của An An: “An An, con đúng là Thần Tài nhỏ, từ nay về sau chúng ta chung sống với nhau thật tốt nhé.”
Vì sếp Lục trả cho tôi nhiều tiền quá cho nên mỗi ngày tôi đều chụp hình An An đăng lên vòng bạn bè.
Vào ngày đầu tiên Lục Nhiễm đi công tác, tôi đã đăng lên vòng bạn bè: “Mặc dù bố đi công tác nhưng An An rất nghe lời. Bé cưng ăn ngoan, uống ngoan và ngủ cũng ngoan nữa.”
Chưa đầy một phút sau khi tôi đăng hình lên, mục bình luận của tôi gần như bùng nổ.
“Ui ui ui, tôi gọi cô là bố luôn đây! Mới sáng sớm mà đã cho người ta ăn cẩu lương rồi à.”
“Ngoại hình của sếp Lục và Tiểu Lê Nhi đều rất đẹp, sau này mà sinh con thì mấy đứa nhỏ sẽ xinh lắm đây!”
“Đây là kết tinh tình yêu của cô à?”
“Được rồi, tôi đã viết xong “Tổng giám đốc bá đạo yêu chiều vợ” rồi!”
“Hi hi cho hỏi bao giờ thì được uống rượu mừng nhỉ?”
“+1.”
“+10086.”
Tôi đọc mấy dòng bình luận mà trán nổi mấy vạch đen luôn, chưa kịp giải thích thì Lục Nhiễm đã thả tim một cái.
Anh cũng để lại một câu.
Chỉ một câu này của anh, phần bình luận lại sôi sùng sục cả lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào bình luận của Lục Nhiễm trong mười phút.
Anh để lại bình luận: “An An rất nghe lời mẹ, về nhà thưởng một con cá khô nhỏ nhé.”
Thực ra câu này có rất nhiều cách để giải thích.
Ví dụ như về nhà thưởng một con cá khô nhỏ, thì là thưởng cho An An hay thưởng cho tôi đây?
Còn nữa, về nhà?
Nhà nào cơ?
Cái chữ “nhà” này không nói bừa được đâu nhé, năng lực diễn đạt của Lục Nhiễm có vấn đề thật rồi.
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi thì Lục Nhiễm đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: “Bây giờ có tiện nói chuyện không?”
Tôi liếc nhìn An An đang ngáy khò khò trên đùi tôi: “Tiện.”
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, màn hình video call của Lục Nhiễm hiện lên, tôi cuống cuồng ấn kết nối, khuôn mặt sáng bừng của Lục Nhiễm hiện ra trước mắt tôi.
Mặc dù tôi đã quen với vẻ đẹp của anh ấy, nhưng hình ảnh toàn màn hình thế này khá gây chấn động.
Sau khi nói chuyện về cuộc sống hàng ngày của An An được một lúc, chúng tôi đột nhiên im lặng.
Tôi không còn gì để nói, đang định cúp video thì An An đột nhiên làm đổ một vật gì đó.