Úc Noãn không do dự quá lâu, ngày hôm sau liền thu thập thỏa đáng đến phủ Sùng Bắc Hầu.
Theo như trong nguyên tác, sự tồn tại của Tần Khắc Chi như là cọng rơm cứu mạng của Úc Đại tiểu thư. Bởi vì từ tận đáy lòng nàng ấy không muốn gả cho nam chủ, cho nên ngay cả Tần Thế tử mà trước nay nàng luôn khinh thường cũng trở thành ứng cử viên xuất sắc.
Tần Khắc Chi vẫn quyết một lòng với Úc Đại tiểu thư, lòng tràn đầy thương tiếc nàng. Thân phận hắn lại quý giá, là con trai độc nhất trong nhà, gả cho hắn thì có thể khiến cho Tần Uyển Khanh tức chết (...), đối với Úc Đại tiểu thư mà nói hắn là một sự lựa chọn không tồi.
Cho nên, Úc Noãn không chỉ muốn đi mà còn lại phải tỏ vẻ mình có mục đích, không rõ ràng mà làm người khác thấy rằng nàng đi là vì Tần Khắc Chi, cũng không được ra vẻ quá mức.
Kỳ thật cũng không có gì khó khăn, nàng chỉ cần phụ trách trang điểm xinh đẹp, nói vài câu ái muội, giẫm nam chủ đá mấy cái, vậy là có thể hoàn mỹ, thành công lui thân.
Chuyện Thế tử Sùng Bắc Hầu té gãy chân rõ như ban ngày đã làm bẽ mặt, rất nhanh liền truyền khắp thành Trường An. Cho nên những gia tộc quyền quý có chút quan hệ với phủ Sùng Bắc Hầu đều phái tiểu bối đến thăm hỏi một phen. Úc Noãn muốn biết khi nào nam chủ và Chu Đại công tử đến bái phỏng là chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ cần thăm dò một vòng là được.
Nàng nhìn sắc trời, sắc mặt lạnh nhạt phân phó đóng xe, tuy không biết có chắc là sẽ được gặp nam chủ hay không, những giờ đi thì khả năng cao hơn một ít.
Nàng vừa xuống xe ngựa, đã được Đại nha hoàn của phủ Sùng Bắc Hầu mời đi dùng trà.
Rất không khéo chính là, nàng chạm mặt với nam nữ chủ.
Tần Uyển Khanh một thân y phục gấm Tứ Xuyên đỏ tươi, hoa văn của góc váy dưới ánh mặt trời hiện lên rõ ràng. Nàng ta đang phụng phịu ngẩng đầu để lộ ra gò má ửng đỏ xinh đẹp, hình như là đang nói chuyện với nam chủ.
Mà nam chủ…….
Ách, nam chủ cao quá, đứng ở góc này nàng không thể thấy được biểu cảm của hắn, nàng thật hổ thẹn.
Nhưng mà, xem ra chỉ có mình Tần Uyển Khanh đang đơn phương nói chuyện, bởi vì khuôn mặt nàng ta càng ngày càng khó coi, như là sẽ nổi giận ngay lập tức.
Ước chừng sau khi Chu Đại thiếu gia và nam chủ đến đây, liền cùng Tần Khắc Chi quần áo lụa là ở chung một chỗ bày mưu tính kế. Khẳng định không phải thứ chuyện tốt gì, dù sao hắn có thể mang nam chủ đến, rõ ràng đã để lộ ra vấn đề.
Thân phận nam chủ hiện tại giống như là một thiếu gia đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, Đại ca làm khó dễ, Nhị ca lại hà khắc, càng không có cơ hội cho hắn xuất đầu lộ diện. Cho dù dẫn hắn theo cũng là có nguyên nhân, không thể để người khác nói nhà này khắt khe với con vợ lẽ được.
Cho nên lần thăm hỏi này, vô cùng có khả năng Chu Đại công tử và Tần Khắc Chi cùng nhau tìm đường chết.
Tình tiết giữa trong nguyên tác Úc Noãn không nhớ rõ lắm, dù sao mấy ngàn vạn chữ nam tần văn, ngay cả những suất diễn kia, đều do nàng liều mạng nhớ lại mới thu gom lại được, càng không nói đến giai đoạn trước khi hai bia đỡ đạn này hy sinh.
Nàng đang nghĩ ngợi lại mọi chuyện, Tần Uyển Khanh bên kia đã nhăn mi lại, xoay người đi về hướng nàng, chắc là nàng ta đã nhìn thấy nàng.
Hôm nay Úc Noãn mặc một thân áo váy màu hồng cánh sen, khoác thêm một kiện lụa nguyệt sắc trên cánh tay, mái tóc màu đen được búi đơn giản, rũ xuống vài sợi lại tăng thêm vẻ điềm đạm tự nhiên. Nàng làm như không thấy nam chủ, nhu hòa rũ mắt nhẹ giọng nói: “Tần tỷ tỷ, mẫu thân bảo ta đến xem Thế tử, cũng không biết hắn bây giờ như thế nào.”
Tần Uyển Khanh nheo mắt lại, kỳ quái cười cười, mắt đẹp phiếm lạnh nói: “Huynh trưởng ta rất tốt, nhưng trái lại Úc Đại tiểu thư không bao lâu nữa phải gả đi, chạy loạn khắp nơi chỉ e rằng không được hay lắm. Ngươi cũng biết, thân phận này của ngươi không nên qua lại quá thân mật với huynh trưởng ta.”
Úc Noãn làm như không nghe thấy, thối lui hai bước nói: “Ta chỉ muốn đi xem Khắc Chi ca ca ra sao, cũng không muốn cùng Tần tỷ tỷ cãi cọ, nếu có mạo phạm đến chỗ nào thì xin tỷ thông cảm.”
Tần Uyển Khanh liếc nhìn nam nhân cao lớn phía sau một cái, khẽ cười một tiếng nói: “Ngươi không nhìn thấy vị hôn phu của mình sao, trái lại còn rất vội vàng muốn gặp huynh trưởng của ta?”
Nàng ta nói xong tránh ra một bước khiến cho cả người Úc Noãn đều đối diện với nam chủ. Lúc này Úc Noãn giả bộ nhìn không thấy nam chủ cũng không được.
Nàng nhíu mày, đành phải bất chấp nhìn nam chủ một cái, da đầu nhất thời run lên.
Nam nhân giống như cái cọc gỗ đứng ở đó, dù bận vẫn ung dung, hình như cũng không dự định làm gì. Tuy rằng mặt hắn không có biểu cảm, vẻ mặt thành thật, nhưng không hiểu có phải do tâm lí hay không, Úc Noãn thấy hắn dường như đang ‘tựa tiếu phi tiếu’, tinh thần đè ép rất áp lực.
Mặc dù nàng rất muốn làm lơ hắn, nhưng lễ nghi giáo dưỡng buộc nàng không được phép vô lễ trước mặt người khác, vì thế chỉ đành lạnh nhạt gật đầu nói: “Tứ thiếu gia.”
Chu Hàm nhìn nàng gật gật đầu, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Úc Đại tiểu thư.”
Âm thanh hắn có chút khàn khàn, đôi mắt yên tĩnh, trầm mặc bình thường.
Nhưng Úc Noãn biết lúc này không phải hắn không có cảm xúc, càng không phải hắn bao dung nàng.
Lúc này lại đến phiên Tần Uyển Khanh khó chịu.
Mới vừa rồi nàng ta nhìn thấy bóng dáng nam nhân vai rộng eo hẹp này, phản ứng đầu tiên là quý công tử ngày đó lại tới. Nàng ta hiếm khi ngượng ngùng lại khẩn trương, tim bang bang đập không ngừng, một đường đuổi theo mới phát hiện không phải chàng.
Người nam nhân này có khuôn mặt bình thường, giống mấy người buôn bán nhỏ trên đường, trừ đôi mắt giống như chứa hàn tinh, khi chạm phải ánh mắt hắn nàng ta liền đỏ mặt ngứa tâm.
Nàng ta thử nói mấy câu với hắn, nhưng người này một câu cũng không nói, giống hệt một người câm.